- Vinh danh một người lính !Sáng 30/4/1975. Lúc này ! Hầu hết các binh lính VNCH đã cởi bỏ hết quân phục và súng đạn....Nhưng khoảng 10 giờ 30.. trên đường phố (SG) lại xuất hiện một người lính trẻ với hai tay hai khẩu M16 và đeo trên vai anh thêm hai khẩu M72.. dưới những cặp mắt tò mò và kinh ngạc của người dân xung quanh và đi đường ....Sau khi bài viết được đăng trên nhóm: "Hoài niệm - Sài Gòn xưa" ngày hôm qua.. Có một thành viên trong nhóm đã "tương tác" một bình luận... với nội dung như sau :- Anh ấy đã tự sát gần cầu Trương Minh Giảng.... Sau khi xả hết một băng đạn vào một chiếc xe lam chở đầy Quân Bắc Việt.... Với lời trần tình : - Người ta chỉ biết tôn vinh sự tuẩn tiết của các vị Tướng tá.. Nhưng không ai biết sự hi sinh của các chiến sĩ vô danh..!- Xin nghiêng mình ngưỡng mộ trước vong linh anh...!(Ảnh : của phóng viên Nguyễn Đạt)
Viên đạn cuối cùng
30 Tháng Tư
Bảo Định Nguyễn Hữu Chế
Người
lính trận không còn trận để đánh, khi vị Tổng Thống 48 giờ kiêm Tổng Tư
Lệnh QLVNCH Dương Văn Minh kêu gọi quân sĩ đâu ở đó, ngưng nổ súng và
chuẩn bị bàn giao cho phía bên kia. Thật là khôi hài cho hai chữ “bàn
giao” và gọi bọn cộng sản Bắc Việt xâm lược là “phía bên kia” một cách
nhẹ nhàng thân ái. Trong lúc chúng chỉ là những tên đồ tể khát máu, mất
tính người, là công cụ của bọn Cộng sản Đệ Tam quốc tế, cần phải loại
chúng ra khỏi đất nước này, loại chúng ra khỏi tâm tư của mọi người dân
Việt. Chúng chỉ là loài sâu bọ biến thành người, hay như chúng tự nhận
là con cháu của loài khỉ trên rừng “trãi qua quá trình lao động nên biến
thành người”. Tại sao ông Minh có thể ngây thơ đến như vậy! Nếu trong
con người của ông còn một chút gì là lính, người lính VNCH chân chính,
thì ông đã không hành động như vậy. Hoặc ít ra nếu suy nghĩ nông cạn, bị
bọn trí thức khoa bảng ăn hại bu quanh bàn ra tán vào lếu láo, bị tên
Dương Văn Nhật, Thiếu tá tình báo cộng sản, em ruột móc nối, bị mấy ông
thầy tu xách động xúi dục, sợ dân chúng đổ máu (chỉ là cái cớ để biện
minh), thì sau lời tuyên bố dâng đất, dâng dân, dân thành cho Cộng sản,
ông phải biết kê khẩu súng vào mang tang để bóp cò một phát cho tròn khí
tiết của một người lính, nhất là khi ông đã là một vị Tướng 4 sao! Từng
hai lần làm Quốc trưởng (nhưng chẵng nên cơm cháo gì). “Mất thành phải
chết theo thành” như Võ Tánh ngày xưa tuẩn tiết tại thành Bình Định, hay
Hoàng Diệu tại thành Hà Nội.
Người
lính trẻ mệt mỏi, mặt mày bơ phờ vì đã nhiều ngày đêm không ngũ, đang
lê đôi chân nặng nhọc từ cầu Sơn hướng về ngã tư Xa lộ Hàng Xanh. Anh
định về Thị Nghè, nhà anh ở đó. Anh biết mẹ anh, chị Dung của anh đang
chờ tin tức của anh. Anh biết Loan, người yêu của anh, đang trông chờ
anh từng giờ, từng phút. Hay nàng đã theo gia đình di tản đang lênh đênh
trên mặt nước. Nàng có dám hy sinh, dám cải lời cha mẹ không lên tàu,
dám ở lại để chờ chàng, người lính trận của phe thua trận?
Thôi
hết rồi khi đài phát thanh Saigon đọc lời tuyên bố của ông Dương Văn
Minh, lệnh cho tất cả quân sĩ không được nổ súng, đâu ở đó, chờ phía bên
kia vào bàn giao! Việt Nam Cộng Hòa không còn, QLVNCH không còn, đơn vị
anh tan hàng, nhưng lần này không “cố gắng” như trước. Đây là lần tan
hàng cuối cùng! Vị Tiểu đoàn trưởng của anh tập họp Tiểu đoàn và tuyên
bố: “Việt Nam Cộng Hoà không còn, QLVNCH không còn, Tiểu đoàn của chúng
ta cũng không còn. Tôi xin cảm ơn các bạn đã đồng cam cọng khổ, vào sinh
ra tử, đã cùng nhau chiến đấu trong bao nhiêu năm. Chúng ta đã tạo được
nhiều chiến thắng lẫy lừng ghi trong quân sữ. Nhưng ngày hôm nay, vận
nước không còn. Là quân nhân, chúng ta phải tuyệt đối thi hành mệnh
lệnh. Dù đó là mệnh lệnh gì. “Thi hành trước, khiếu nại sau”. Với tư
cách là Tiểu đoàn trưởng, tôi tuyên bố giãi tán đơn vị. Các bạn ai về
nhà nấy để gặp lại gia đình, sống cuộc đời thường dân lương thiện. Chúc
các bạn sức khoẽ. Chào VĨNH BIỆT! Vừa dứt lời, vị Tiểu đoàn trưởng khả
kính đã kề khẩu colt 45 vào màng tang và bóp cò.
Buổi
trưa ngày 29, tuyến phòng thủ Trảng Bom vở. Một Đại úy Đại đội trưởng
chết ngay tại trận tiền. Một vị Tiểu đoàn trưởng bị cộng quân bắt sống.
Đoàn quân xâm lăng Bắc Việt đã chiếm cứ Trảng Bom, tiền đồn xa nhất của
Saigon lúc đó, chỉ cách Thủ đô yêu dấu miền Nam hơn 30 cây số. Từ đây,
súng 122ly, 130ly có thể bắn tới.
Căn
cứ Long Bình bị pháo kích nhiều nơi, nhiều kho đạn bị nổ. Phi trường
Biên Hòa bị oanh kích bởi chính những chiếc F5E của QLVNCH do Không quân
không kịp di tản, để lại tại Đà Nẳng, tại Phan Rang, do chính tên Trung
úy phản bội Nguyễn Thành Trung theo giặc hướng dẫn. Dân chúng hoảng
hốt, bồng bế nhau dồn về Saigon. Lẫn trong đoàn dân chạy loạn, có những
người lính vừa thất trận tại phòng tuyến Trảng Bom. Đơn vị Tuấn phải
củng cố tuyến phòng thủ để bảo vệ BTL/SĐ. Kể từ khi rời mặt trận Xuân
Lộc, vì là đơn vị sau cùng làm lực lượng chặn hậu cho đại đơn vị rút ra
an toàn, đã bị thiệt hại nặng, nên đã được chỉ định làm lực lượng phòng
thủ BTL.Công việc tương đối an nhàn, ít nguy hiểm. Ngay trong không khí
hổn quân hổn quan và loạn lạc đó, một chiếc xe honda từ Saigon trờ tới
trước cửa BTL. Đó là chị Dung, chị ruột của Tuấn và Loan, cô bạn gái,
người yêu của chàng.
Vừa gặp mặt Tuấn, chị Dung nói ngay:
-
Họ đi hết rồi, cả Saigon đang đi. Anh rể em ở bên Không quân có lệnh
đưa gia đình ra Phú Quốc. Bên Hãi quân cũng chuẩn bị cho gia đình xuống
tàu ra biển. Còn chị làm trong DAO cũng đã làm danh sách cho cả gia đình
mình đi. Mấy ngày chị và Má cứ trông em về để đi, tất cả đã sẳn sàng.
- Nhưng ông Tướng, các cấp chỉ huy và đồng đội của em vẫn còn ở lại, vẫn còn tiếp tục chiến đấu.
-
Ông Thiếu Tướng Kỳ, cựu Thủ Tướng, cựu Phó Tổng Thống, chiều ngày 28
tháng 4 còn đến xứ Tân Sa Châu thuộc quận Tân Bình hô hào tử thủ, hô hào
sẽ chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, nhưng mới sáng sớm ngày hôm nay,
tức 29 tháng 4, ông đã dùng máy bay trực thăng riêng bay ra Hạm đội. Ông
Tướng Toàn, Tư Lệnh Quân đoàn III kiêm Quân khu 3 của em, buổi sáng ghé
đây họp với các Tư lệnh Sư đoàn, chỉ thị các vị ấy phải tử thủ, phải
chiến đấu, thì sau đó ông bay về Gò Vấp thu gom đồ đạc và bay thẳng ra
Hạm đội 7 rồi. Chỉ có ông Tướng của em, các cấp chỉ huy của em điếc
không sợ súng, không am hiểu tình thế mới ở lại để tiếp tục chiến đấu.
-
Không được, em phải ở lại, em phải cùng đơn vị chiến đấu. Dù là trong
tuyệt vọng. Em không thể đào ngũ trong lúc này. Em xin lỗi chị, xin lỗi
Má.
-
Loan, em hãy nói vài lời với Tuấn đi, em hãy thuyết phục Tuấn dùm chị.
Em hãy nói em không thể sống xa Tuấn, sống thiếu Tuấn. Má, chị và cả nhà
sẽ mang ơn em nhiều. Nhưng Tuấn vẫn kiên trì. Tình yêu gia đình, tình
yêu trai gái, Tuấn đã coi nhẹ hơn tình yêu đơn vị, tình yêu đồng đội, ít
ra là trong lúc này, trong hoàn cảnh dầu sôi lữa bỏng này. Nói thế có
nghĩa là trong quá, cũng đã nhiều lần Tuấn dù về nhà thăm mẹ, thăm chị
Dung, người chị mà chàng thương yêu nhất, và Loan, dĩ nhiên là Loan, mối
tình từ thuở học trò của chàng. Không thuyết phục được người em, người
tình cứng đầu, Dung và Loan thất vọng trở lại Saigon.
Tuấn
đi như người mất hồn. Anh không có một chủ định nào cả. Chân bước đi,
đôi chân chàng di động như cái máy. Chàng hướng về Thị Nghè, nơi đó có
Má, có chị Dung, có Loan đang chờ chàng.
Một
chiếc xe Lam chạy qua. Mui xe cắm lá cờ nửa xanh, nửa đỏ, chính giữa có
ngôi sao vàng 5 cánh của bọn Côn đồ “Giãi phóng Miền Nam”. Trên xe đầy
lũ nhóc cách mạng 30 tay đeo băng đỏ. Xe vừa chạy qua chổ Tuấn, chúng
ngừng lại. Một tên có lẽ là chỉ huy, quát Tuấn:
-
Thằng lính ngụy kia! Giờ này mà còn bận đồ lính và cầm súng. Hãy vất
súng xuống, cởi mau đồ lính ra không ông cho phát AK bây giờ.
Tuấn
như con người máy. Anh vất súng xuống bên vệ đường, ngồi xuống từ từ
cởi đôi dày trận – đôi dày đã theo anh dẩm nát biết bao nhiêu là mật khu
của VC – sau hết là bộ đồ trận. Giờ này đâu còn trận nữa, thôi thì cởi
phắt cho xong – Tuấn vừa cởi vừa suy nghĩ. Rốt cuộc, trên người anh chỉ
còn lại cái quần xà lỏn và áo thun ba lá. Thấy Tuấn đã cởi đồ xong, tên
chỉ huy ra lệnh cho xe nổ máy tiếp tục chạy.
Người
lính ngơ ngác một lúc. Anh bình tĩnh trở lại. Anh vội vàng mặc lại bộ
quần áo trận, không kịp mang dày, anh nhặc khẩu súng lên, anh lên đạn và
nhắm ngay vào chiếc xe Lam đang từ từ lăng bánh. Anh bóp cò. Nhưng lòng
anh không chút hận thù oán trách. Trước mắt anh là lũ địch, bọn VC ác
ôn. Anh phải bắn chúng, nếu không chúng sẽ bắn anh. Ai nhanh tay, người
ấy sống. Một tràn đạn M16 tuôn ào ào ra hỏi nòng súng. Vài tên chết và
bị thương, chiếc xe đảo qua đảo lại, lật nghiêng bên đường. Người lính
từ từ kê nòng súng vào cằm như chống gậy. Anh dùng ngón cái tay phải
xiết cò súng. “Việt Nam Cộng Hòa muôn năm! Việt Nam Cộng Hòa muôn năm!
Việt Nam Cộng… Câu thứ ba mới phát âm đến chữ “Cộng” thì: Rầm! anh ngã
xuống. Máu phun có vòi. Lúc đó là giữa trưa ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Vĩnh biệt Tuấn, người con yêu của Tổ Quốc, người lính trận không còn
trận để đánh. Người lính trận anh hùng bất khuất của đơn vị anh hùng
không chịu hàng giặc. Thà chết vinh hơn sống nhục!
Bảo Định - 30/4/2006.
No comments:
Post a Comment