Đầu năm 75 nhóm chúng tôi 9 người cùng bi ̣giam chung từ đầu năm 73 trong những trại tù ở Nghệ-an Hà-tin̉h. Bắt đầu chuyến hành triǹh về Yên-bái. Bị dựng dậy giửa đêm, chúng tôi được lênḥ phải mang tất cả tư- trang để kiểm tra, và khi thấy xe tới, mới biết́ là chỉ bọn tôi phải bị chuyển trại. Vậy là họ đã quyết định cách ly chúng tôi với hơn 200 anh em hạ sĩ-quan và binh sĩ đã gắn bó cuǹg nhau hai năm qua, với quá nhiều kỹ niệm thân-ái mà đến hôm nay tôi vẫn còn ghi đậm trong lòng. Cùng chuyến đi nầy có anh Phóng một sĩ-quan ngươì sắc-tộc ở bên trại hàng̣-binh. Xe ngừng lại trước môṭ rạp chiếu bóng nhỏ ở Hà-nôị, vì biết sẽ phải chờ lâu để anh cán bộ vào Cuc̣ quân- pháp trinh giâý tờ, hai anh bộ đội ngôì chắn trên xe bước xuống đi hút thuốc. Nên chuńg tôi được dịp hỏỉ chuyêṇ thỏai maí hơn để biết thêm về ngươì anh em đôǹg hành vơí mình và vì caćh ph́at âm tiếng kinh của anh nghe không rỏ lắm nên chúng tôi phải nóí lớn hơn, đôi khi hiểu lầm phai ̉ nhờ anh lập lại nhiều lần. nhờ thế mà chuńg tôi được nhửng trận cười rôm rả. Chợt có một chị bán haǹg rong tay đang bưng một caí rê đựng̣ linh- tinh nào thuốc ĺa, kẹo, banh́.. lại nhìn lên xe, gương măt đâỳ vẻ ngạc nhiên.
Các bać ngươì đâu thế, sao thế này? Thấy chị cử chỉ vui-vẻ thân- thiện và vì ngồi ngoài bià, nên tôi vui miệng trả lơì ‘dạ chunǵ tôi dân Saì-gòn, đanh́ giặt dỡ nên bị băt́ ra đây ạ Chị xoay qua nói với nhưn̉g người bán hàng rong khać đang tò mò theo dỏi cuộc đôí thoaị vơí chunǵ tôi .
Chị lớn tiếng hơn ‘’ các bác này là bộ đôị Saì-goǹ , bi băt tù ra đây ‘’ đấy. Thế là chuńg tôi bị neḿ .......Thuốc lá, bańh kẹo, nhưñg nụ cười thân aí trên những gương măṭ xa lạ nhưng tửơng chưǹg như quen biết tự thủơ nào.
Thấy tiǹh thế đó hai anh vệ binh chạy lại yêu cầu mọi ngươì đi nơi khać Một bà chỉ vào anh vệ-binh baõ chuńg tôi, ‘các đôǹg- chí’ đưǹg sợ chúng nó nhé .
Thấy không trị nôỉ ̉ mấy bà này, hai anh vệ binh bèn leo lên xe kéo ngang tấm bạc chắn kín chúng tôi. Chợt nghe tiêńg anh Phońg ‘’chân lý mà lại che màn à’. Chúng tôi nhìn anh ta chưn-hưñg Anh Công cươì phát biểu .’’ không ngờ hắn nói tiếng ngọai-quốc ra phết đấy chứ.’’ Chuyến đi nhờ thế củng đở buồn. Đêm đó chúng tôi ngủ qua đêm ở khách-sạn ‘hillton’’ hoả-lò. Hôm sau tiếp-tuc kết thúc đoạn cuối cuả chuyến haǹh trình lên Yên-baí nơi sử Viêṭ ghi danh 12 vị anh huǹg dân-tôc đả hy-sinh vì độc lập và chủ quyên ̀của nước nhà mà hiện giờ là nơi giam giử nhưng̉ sĩ-quan sa cơ trong trận hạ-laò ‘lam-sơn 719’. Nhóm 9 ngươì: a.Công, Tuân, Long và Hoàng : thuôc̣ đ/đ 2 t/đ 2 T.Q.L.C bị băt́ cùng voi tât́ cả hạ sỷ quan và binh-sỉ khi chấp –hành lênḥ ngưng băń ở cửa-viêṭ. a.Triêụ:nhaỷ dù . a .Ngọc: phi-doan 219 , a .Văn :phi-doan 233 , a .Quan và tôi :toán 719 sở công-tać.
l .niềm tin -tưởng mảnh -liệt cuả chúng tôi, phút -chốc bổng tan- tành : được mắt thấy tai nghe, được tiếp -xúc với nhửng bộ -đôị áp tải. trên đoạn đươǹg trươǹg- sơn ra bắc, được tâm -sự với người dân miền -băc. nhờ đó mà chúng tôi trả lời cùng họ rằng , các anh không thể nào thắng được miền- nam. và khi ra đến trại Nghệ- an, gặp cán- bộ trung-ương về làm viêc . họ bảo chuńg tôi răǹg : các anh có hai đường để lựa chọn : một là công- nhận miền bắc có chính- nghiả, thì sẻ được cải qua diện hàng binh, được thăng môṭ cấp và về Hà-nôị ở. họ có nhăć tới trươǹg hợp a. Đính được thăng lên thượng-tá. Và về quê trong vinh quang khi miền nam được hoàn toàn giải-phońg. tụi tôi hay nói giởn là. nếu cho vô laị miền -nam đánh nhau , thì tụi tui chiụ .anh cán-bộ bảo là không có chińh saćh đó. còn băng̀ không thì tiếp tục làm tù binh và chỉ được về là chờ khi hai bên trao đổi . thâý đám chúng tôi độc thân nên điều kiện được tăng thêm: ngoài ra được lấy vợ sinh viên và ở nhà có điện. Khi được hỏi tại vì sao tôi vẩn giử quyết điṇh là tù-binh tôi trả lời với anh cán bộ rằng: trước hết tôi muốn anh hiểu răǹg, dù là sỷ quan. nhưng gia-nhập quân- đội không phải điều tôi muốn và chọn, tôi đả và đang không có một lý tươn̉g nào, trong cuộc nội chiến nầy. cho đến khi, ra đến đây, được tiếp xúc trực-tiếp xả hội miền bắc. giửa hai cái tệ thì miền- bắc tệ hơn, tôi xin so sanh́ ở miền nam chúng tôi, người trẻ và dân chúng goị người Mỷ là thằng Mỷ, còn nhửng người khác vì lich- sự goị là ngươì Mỷ. mọi người điều biết là Mỷ đang lâń lướt mình nhưng tin rằng một ngày nào đó miǹh sẻ đủ manḥ để tự lo. Còn ngoài này mọi ngươi từ trên xuôńg dưới đều gọi là ông ô. Liên- sô, ông Trung-quốc... và tin -tươn̉g , tôn thờ ḥo. thứ đến là chính- sách ngu -dân để tri ̣ cả viên chức, cán bộ cung̉ được học và dạy nhưn̉g điều không thật.. v.v.. có thể nói caćh khác là chính các anh đã trang bị lý- tươn̉g tự- do cho tôi và đó là vì sao tôi chọn làm tù- binh .2= phản bội lại niềm tin- tươn̉g ḥoaì -vọng̣ của đại đa số dân miền băć. Dân miền- băć hăǹg hoài-voṇg rằng miền- nam sẽ thănǵ và giải phońg cả nước. chúng ta đả làm tiêu- tan niềm hy -vong cuả họ .có lẽ lúc đó tôi quá bi quan kh́i nghỉ rằng một màn đen ảm-đạm đang từ từ phủ xuống miền nam. tôi củng có cảm nghỉ rằng nêú một trong nhửng người tù-binh có quyết điṇh tự tử khi nghe d-v-m ra lệnh đâù- hàng chắc là có nhiều anh em hươn̉g- ưńg và trong số đó có tôi. Tuyệt-vọng, bi-quan,mất điṇh- hướng...còn gì nặng hơn. Sau ngày Đà năn̉g mất, thì trại đưa nhóm chunǵ tôi ra biên- chế. tôi được phân công về tổ chè. khi từ gỉả, bác sáu có chỉ nhà bác ở saì- gòn và nhờ tôi nếu về được nhớ ghé cho bác gái hay là bać vẩn khoẻ. Gần hai năm sau tôi được về .tôi đả đến và gặp bác gai ́.bác đả goị mấy cô con gaí bác ra chào. chú nầy ở tù vơí ba mâý con ngoài bắc về. Vài hôm sau ,vào một buổi sańg sớm trên đươǹg từ bà -queọ đạp c̣ôc cac̣h đèo cô nọ về phố. thấy môṭ cháu quét trước sân,đang dương mắt nh́̀in . có vẻ ngạc nhiên, làm sao mà caí chú tù-binh nầy vừa mới ra t̀u, mà đả có nghề lập̣ tức chạy xe đạp ôm. Có một người tù binh hạ lào khać tôi rất quý mến .là một sỷ quan hiện- ḍich thuộc lính dù đ/u Nguyển quốc Trụ. khi chúng tôi chuyển về giam ở và yên-bái thì anh và nhưn̉g ngươì cuǹg thưc- hiện cuộc vượt ngục 29 ngày đả bị đày đi nơi khác. có một lâǹ nhơn một chuyến đi lan̉h gạo, tôi co ́găp anh lính dù cun̉g bị băt́ trong trận hạ lào nhưng giam riêng , muốn biết tin đ/q Trụ, anh kể tôi nghe là anh theo anh Trụ khá lâu. hôm v.c tràn ngập đôì 31 thì anh cuǹg hâm̀ vơí anh Trụ khi v.c gọi lên đầu hàng ,thì một người lính ,chồm ra chưởi lại . bị bắn bể đầu chết .cuôí cùng thâý hết caćh nên anh ra lênḥ lên haǹg .nhưng khi tập hơp để kiểm điểm trên hầm thì o thây anh nưả. Sau nầy anh có kể là anh trốn về gần ashao thì bị bắt lại Anh lińh có nói là ngươì trong đơn vị gọi anh ta tên là kingkong, anh không còn g/đ, vơí anh lúc nào c̉ủng muốn chiên đấu bên anh Trụ và luôn cầu nguyện cho anh. Lơì ngươì lińh noí về vị chỉ huy cuả miǹh . Maỉ̉ sau khi được thả về saìgòn .lúc anh đang tá túc nhà ngươì câụ,cậu Khánh hay rủ tôi đến thăm anh nhiều lần . khoảng năm 1983 thì chuńg tôi liên- lac̣ đươc nhau bên naỳ . anh Trụ, câụ Khánh, a. Quan, Dự và a.Văn và tôi. Anh Tṛu đưa ra ý là chúng tôi nên liên-lạcvới nhưn̉g người baṇ tù năm nào hiện đang còn ở quê nhà. để tinh́ chuyện lá raćh đùm lá tả tơi. Và đó là tiền- thân cuả nhóm aí- hưủ hạ-lào, và đả được gắn- bó vô- cuǹg tốt-đẹp̣ cho đến ngày hôm nay. Chỉ có một điều không vui cho chúng tôi là. Trong lần hơp̣ măṭ hạ lào lần đầu tiên taị nhà Dự. là l̀ần cuôí cùng ch́ung ́tôi được noí́ chuyện vơí anh, qua điện thoaị. khoan̉g thańg sau thì nhiều anh em hạ laò đến chào anh lần cuối-cùng. để tiển anh đi trong bộ quân- phục mà anh yêu quí. Đơn vị Dù đả cử haǹh lể Quân- tańg và phủ quốc- kỳ tiển đưa người chiến -hưủ oai- hùng của họ. Và nắm tro anh đả được chị Yến,vợ anh rảỉ xuống biển Thaí- biǹh- dương ,theo nguyện -ước cuả anh.
Nguyễn Ngọc Á Đòan Công Tác 71
No comments:
Post a Comment