Amsterdam là thành phố của những kênh đào rất lãng mạn và trữ tình.
Đêm đầu tiên ở đây tôi đã nhảy lên một con thuyền để được chở đi quanh
nhìn thành phố về đêm. Từ trên bờ, thành phố ban ngày nhìn khác, ban
đêm nhìn khác và khi chúng ta nhìn các ngôi nhà, các lâu đài lung linh
trong ánh đèn đêm từ dưới thuyền sẽ là một bức tranh dường như khác hẳn.
Du khách ở đây không quá đông như Venice, Florence của Ý hoặc Paris
của Pháp, mà rất vừa phải, không gây cho tôi một sự mệt mỏi do đám đông
ồn ào, náo nhiệt đem đến. Dọc theo các con kênh đào, người dân địa
phương bắt ghế ngồi thư thả nhìn trời mây, dòng nước thật bình an.
Có một đặc điểm ở đây là các con kênh đào thì nhiều, nhưng lại rất ít
cầu. Cho nên muốn đi qua phía bên kia của con kênh đào, đôi khi phải đi
vòng rất xa. Cũng là chuyện ít cầu này ở trên các con sông lớn đã làm
tôi một phen hú vía. Đêm đầu tiên tôi đi xe điện Metro về lại khách
sạn, cách cổ thành khoảng hai mươi phút. Vì chưa quen đường nên tôi đã
đi sai cầu thang khi “exit” khỏi nhà ga. Nếu là ở các thành phố khác,
đi sai “exit” thì chỉ cần rẽ vòng từ đường cái trở lại rất đơn giản, tuy
nhiên ở đây tôi đã qua phía bên kia của bờ sông. Đứng nhìn giòng sông
rộng lớn vào giữa đêm khuya vắng người qua lại, tôi nhìn thấy khách sạn
của mình lại ở bờ bên này, nghĩ rằng cứ đi xuống chút nữa, sẽ tìm một
cây cầu băng qua...và tôi càng đi càng xa. Hơi chột dạ vì khu vực này
đường phố quá vắng, không một bóng người. Các hàng quán hai bên đường
đã đóng cửa từ sau 6:00 chiều, taxi cũng không lai vãng đến đây....Từ xa
có một người đạp xe đạp đến, tôi đã vẫy anh ta để hỏi đường về khách
sạn. Anh chàng tốt bụng đã chỉ tôi hướng đi và chúc tôi về khách sạn
sớm. Tuy nhiên anh ta đã chỉ sai, tôi đi hoài mà không thấy cầu vượt,
và lúc này thì ánh đèn của khách sạn tôi ở đã không còn trông thấy
nữa....các con đường nhỏ dần, cong cong, giòng sông thì cũng uốn lượn
theo hướng khác đã làm tôi mất phương hướng... Tôi chợt thấy xa xa có
tiệm MacDonald, tôi liền rảo bước đến hỏi các nhân viên bán hàng. Họ đề
nghị tôi quay trở lại trạm metro rồi dò đường tiếp chứ họ....chịu thua.
Hỏi họ quay về lại trạm metro có xa không, họ nói: "very far". Tôi
tái mặt vì nhìn đồng hồ thấy mình đã loanh quanh gần ba tiếng đồng hồ
rồi và khi ấy đã hơn 2 giờ khuya. Chợt sực nhớ đến WIFI internet miễn
phí của tiệm MacDonald như một cứu cánh, tôi liền lôi điện thoại ra nối
mạng, dùng Google Map và thở phào nhẹ nhõm. Cái smart phone đã cho tôi
nguyên một bản đồ chi tiết hướng dẫn bắt đầu từ nơi tôi đang đứng, phải
rẽ quẹo qua hàng chục con hẻm mới đến được một cây cầu gần nhất để băng
qua sông, đi về hướng khách sạn. Thế là cuối cùng tôi đã trở về khách
sạn an toàn, cũng không hiểu vì sao mình đã đi lạc quá xa như vậy. Bị
lạc đường một lần, tôi khá “tởn”, những hôm sau tôi luôn để ý lối “exit”
và còn nhanh nhẩu chỉ đường cho những người có vẻ như là du khách giống
tôi, họ cũng vừa ra khỏi xe điện, đang lớ ngớ tìm đường...
Hệ
thống giao thông công cộng ở Amsterdam rất tiện lợi, bao gồm từ xe điện,
xe bus, tàu thủy, vé xe cho một chuyến đi khá rẻ (2.60 Euros), tuy
nhiên tất cả đều tự động và không có nhân viên ngồi bán vé và cho du
khách hỏi thăm đường xá. Vé được bán bằng máy, còn tuyến đường thì hành
khách tự tìm hiểu qua bản đồ có sẵn trong từng nhà ga hoặc trong các
toa xe, và những nơi này cũng không có nhân viên. Ngày đầu tiên tôi rất
bỡ ngỡ, mặc dù tất cả chỉ dẫn đều có tiếng Anh. Nghĩ đến thành phố
Toronto, nơi tôi đang sống, ngoài nhân viên ngồi bán vé ra, còn có các
thiện nguyện viên là các em sinh viên đeo bảng hướng dẫn du khách tại
những trạm subway và các quảng trường lớn. Tưởng tượng một du khách ở xa
đến, họ thèm được nói chuyện và cảm thấy yên tâm với người địa phương
đến cỡ nào.... Đó cũng là lần đầu tiên của chuyến đi, tôi cảm thấy mình
nhớ...nhà Toronto quá !!!
Tôn Thất Hùng FB
No comments:
Post a Comment