Friday, December 16, 2011

Có Những Người Anh



Hợp ca: Có Những Người Anh



NHỚ ANH


Tôi vẫn nhớ dẫu đời chia muôn nẻo
Dẫu đường trần giông bão mỏi hai vai
Dẫu quắt quay dò dẫm bước lạc loài
Hay lặng lẽ, chiêm nghiệm ơn huyền diệu


Tôi vẫn nhớ, quê hương đau chinh chiến
Bao người trai thế hệ giữ non sông
Khoác chinh y, lẽ sống chết khôn cùng
Đi tiếp nối hào hùng trang sử Việt


Nắng Hạ Lào, gió cháy da vẫn bước
Rừng U Minh, ngả thân đước mơ nhà
Pháo An Lộc ... tựa mưa đổ xám da
Về Quảng Trị, dựng cờ vơi thống khổ.


Giòng Hưng Đạo, trận Hoàng Sa quyết tử
Chí Quang Trung, trường Võ Bị luyện thân
Nêu chính khí, đại nghĩa đối tàn hung
Noi Nguyễn Trãi, nhân hòa rèn kinh sử.


Mỗi địa danh, máu xương ... bồi đất mẹ
Giữ quê hương, đô thị lá me xanh
Cho em thơ sách vở với mộng lành.
Những ngòi bút ... đâm anh hơn dao nhọn


Anh gục xuống giữa muôn trùng lửa đạn!
Hay sống còn trong lao ngục tủi sầu.
Lũ chúng ta đau đớn chẳng còn nhau!
Vào một ngày mình mất quê yêu dấu!...


Lòng vẫn nhớ người xưa chinh chiến ấy
Bừng lửa thiêng sông núi dậy hồn ca
Nhớ đến anh trong lời hát thiết tha
Anh ! bất tử trong lòng muôn dân Việt!

Thanh Lan hát
Người Lính VNCH





"ĐÂY LÀ TIẾNG NÓI NƯỚC VIỆT NAM
PHÁT THANH TỪ THỦ ĐÔ SÀIGÒN..."
Cho đến nay, tiếng nói đó vẫn còn
Vang vọng mãi trong trái tim "Người Lính".

Là hình ảnh của một thời ổn định
Là tiền đồn của Thế giới tự do
Của miền Nam nước Việt rất ấm no
Là thành luỹ mang hồn thiêng sông núi.

"Người Lính" trẻ đã một thời dong ruỗi
Đem Tình người, Tình lính trấn biên cương
Vẫn một lòng chung thuỷ với quê hương
Dù oan nghiệt rẽ đời qua trăm hướng.

"Người Lính" chúng tôi tuy không Sinh Vi Tướng
Cũng hiên ngang chấp nhận Tử Vi Thần
Trọn một lòng chỉ vì Nước, vì Dân
Dâng hiến cả đời mình cho Tổ Quốc.

Từ Quảng Trị rét căm mùa gió bấc
Đến Cà Mau mưa, lũ ngập đồng sâu
Vết giầy saut lội bất cứ nơi đâu
Để mang lại tin yêu và lẽ sống.
"Người Lính" chúng tôi mang trái tim hào phóng
Của tuổi đời đẹp nhất: lúc đôi mươi
Làm nguồn vui nơi tuyến đầu lửa bỏng
Trong gian truân vẫn nồng ấm nụ cười.

Dù đôi lúc có hoang mang, phẫn nộ
Hay chán chường vì dấu ấn chiến tranh
Nhưng nỗi buồn cũng tan biến rất nhanh
Khi đối diện với kẽ thù ngoài mặt trận.

Rồi cũng đến lúc chào thua số phận
Khi tàn vong đành nước mất, nhà tan
Vì thế cùng, lực tận phải sang bang
Thân nhược tiểu, xót thầm, ôi ngang trái!

"Người Lính" chúng tôi không hề chiến bại
Chỉ chào thua định mệnh đã an bài
Bởi cô thế đành nương thân hải ngoại
Chờ bình minh quang phục của ngày mai.

Huy Văn
http://www.youtube.com/watch?v=r5WoVylGnQE


Anh về thủ đô

RỐI NHỊP TIM
Ngày mai giặc trả ta sông núi
Đất nước thân thương hết tội tình
Cờ sẽ vàng bay trên khắp lối
Trời Nam lộng gió nắng bình minh…

Em à! Nghĩ tới ngày vui đó
Người Việt lưu vong khắp nẻo đường
Đều sẽ mừng vui vì đã có
Lối về quê mẹ ấm tình thương !

Bao năm chia cách đời xa xứ
Đất tạm dung được mấy khi vui
Đất nước đói nghèo vì giặc dữ
Thương quá tình quê mãi ngậm ngùi…

Nhưng lòng không khỏi không trăn trở
Khi giặc trao quyền trả tự do
Ai sẽ là người thay dân để
Đứng ra lèo lái vững con đò...!

Một khỏang thời gian đủ gọi dài
Tranh quyền đọat vị cõi trần ai
Lợi riêng, xé cộng đồng trăm mảnh
Danh hảo, quyền hờ lắm họa tai…

Nay có thực quyền làm sao tránh
Tranh giành đấm đá dậy lầm than
Ai cũng khoe mình hay như thánh
Hào kiệt, thực tâm- chiếc lá vàng !!

Em à! Nghĩ tới ngày về lại
Lối cũ, đường xưa, bước dưới cờ
Vàng chữ tự do, đời thư thái
Lòng ai không khỏi dậy niềm mơ

Nhưng mà sông núi còn lâu lắm
Mới thực thanh bình, thực ấm êm
Dòi bọ làm người in nét đậm
Để buồn nghe nhịp rối trong tim

THY LAN THẢO

NOI GUƠNG CÁC ANH



Ra đi không có ngày về
Tập trung bao trại não nề, oan khiên
Nam Hà, Yên-Bái, Thái Nguyên,
Sơn La, Suối Máu… lò chuyên nhốt tù
Phong Quang, Nghệ-Tỉnh mịt-mù,
Xác người bó chiếu; hận thù vùi nông


Chiến-tranh không tử trận vong,
Hòa-bình sao lại long-đong đọa-đày?
“Ngụy quân học-tập vài ngày
Khoan hồng, ơn Đảng rất đầy tình thâm.
Xưa: quân sinh Bắc, tử Nam
Nay ngươi tử Bắc bởi là ngụy Nam !”


Bên trong những bức tường giam
Bao Anh-Hùng Tận sống làm… bóng ma
Nặng lòng nợ Nước, tình Nhà
Thác không mồ mả cũng là… chí trai!


Tiếc đời sức rộng vai dài
Đôi giòng thơ nhỏ như vài bông hoa
Tạm xem như Người Đi Xa
Những Hồn Tử Sĩ, quốc-gia nợ đền
Người nằm xuống, trẻ tiến lên
Vẫn vầng chính-khí y nguyên thưở nào
Ai Trở Về Xứ Việt
Thơ: Minh Đức Hoài Trinh
Nhạc: Phan Văn Hưng, trình bày: Khánh Ly


http://www.youtube.com/watch?v=ylP6mYeDiMw
Biệt Cách Dù


Ngoài câu thơ bất hủ :"An Lộc Địa sử ghi chiến tích
Biệt Cách Dù Vị Quốc Vong Thân"


Mà cô giáo Pha để lại trên tấm bia trước nghĩa trang Biệt Cách 81 Dù tại An Lộc còn có một bài thơ khác của Cô viết tặng cho binh chủng kiêu hùng này của QLVNCH





Anh Biệt Kích hề ngàn xưa bất hứa
Em thục nữ hề trong trắng ngoài xinh
Ta quen nhau hề Lý Bạch lưu linh
Khi chợt tỉnh hề khối tình trong mộng
Em chỉ muốn hề thương chàng qua bóng
Để rồi mơ hề rồi mộng rồi mơ
Biệt Kích ơi hề tâm ý thành thơ
Xin gửi đó hề chừ thương nhớ mãi".





Bài thơ dưới đây của một người lính Biệt Kích vô danh. Anh là một hạ sĩ trẻ của biệt-đội I. Tháng 1/75 nhảy vào Phước Long.Bị thương và bị bắt. Trong giờ phút cuối cùng của đời người, anh đã cố viết được một bài thơ rất cảm động với mong muốn gửi tặng cô giáo Pha.Anh ấy đã chết sau đó 8 ngày và bài thơ đã được giao lại cho một người bạn đồng cảnh ngộ.Và anh bạn ấy đã học thuộc lòng mang tới vùng đất Tự Do từ lao tù Cộng Sản . Tựa bài thơ đó là "Gửi Em Cô Gái Bình Long"
Thơ rằng :





"Nhớ theo Hổ Xám vào An Lộc
Đội pháo trên đầu như đội mưa
Múa kiếm đứng ngăn thù cửa Bắc
Mà tưởng mình là Nguyễn Huệ xưa.
Trong tiếng đạn reo mù khói trận
Bỗng gặp em, cô giáo như mơ
Em ngồi rũ tóc trong hầm tối
Đọc tiếng kinh cầu, như đọc thơ".

"Lạy Chúa con là người ngoại đạo
Nhưng tin có Chúa ngự trên trời
Chúa ơi, Biệt Kích là thi sĩ
Thi sĩ cầm gươm như đi chơi".
"An Lộc địa sử lưu chiến tích
Biệt Cách Dù vị quốc vong thân"
Lời thơ hôm ấy sao hay quá
Nghĩa trang buồn như tiếng lá rơi.



Pha hỡi, bây chừ em đâu nhỉ ?
Cô giáo hôm xưa đã lấy chồng ?
Chúc em hạnh phúc răng long bạc
Còn anh hôm nay vào Phước Long.

Anh theo quân vào nơi hiểm địa
Hét tiếng xung phong đến vỡ trời
Bắn cháy xe tăng như uống rượu
Mà tưởng em đang rót chén mời.

Bóng địch chập chùng nơi cửa ngõ
Ba trăm quân đánh một sư đoàn
Mãnh hổ nan địch quần hồ bại
Anh thối binh về mà thấy oan.

Nửa chừng lại gặp cơn bão lửa
Toán Delta bị kích giữa đàng
Ôi lại Phước Long lưu chiến tích
Anh bị trúng đạn giữa rừng hoang.

Và chừ giờ đang ngồi bó gối
Tay xích chân xiềng trong trại giam
Máu bụng vẫn tuôn ra như suối
Anh biết mình thôi thế là tan.

Nhưng giây phút cuối anh vẫn nhớ
Màu áo hoa dù nón mũ xanh
Nhớ dáng em xưa cô giáo nhỏ
Họa bút thành thơ như tiếng oanh.

"Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lại chinh chiến kỷ nhân hồi"
Xá gì một cõi đi về đất
Biệt Cách lưu danh, Biệt Kích đời".
Lực lượng Biệt Cách 81 chuyển quân vào Phước Long tháng 03/1975

Cám ơn Anh




Anh đi chiến dịch (Phạm Đình Chương)
 





















Thăm cha tại chiến thông hào
Thăm chồng cực khổ nghẹn ngào hỏi han
Cha tôi chiến sĩ ngang tàng
Chồng tôi anh dũng giang san giữ gìn
Cha con chồng vợ vững tin
Gia đình sẽ được thấm tình hân hoan
Ai ngờ giấc mộng vỡ tan
Cha con chồng vợ bàng hoàng chia xa
Nhà tan nước mất can qua
Núi rừng vắng tiếng quân ca thuở nào
Ơi anh! Anh ở nơi nao
Em cùng con dại lệ trào nhớ thương
Quê hương chín khúc đoạn trường
Đi đâu tìm lại quê hương thuở nào?!!!

(HaiQ)












...Ta như người lính thua trận
Nằm giữa sa trường nát gió mưa
Khép mắt cố quên đời chiến sĩ
Làm thân cây cỏ gục ven bờ
Chợt nghe từ đáy hồn thương tích
Vẳng tiếng kèn, truy điệu mộng xưa...

(Thanh Nam)













Chiến trường xưa


Bãi chiến trường xưa máu lửa đi qua
Anh hùng vô danh thịt xương đã rã
Gió lạnh hắt hiu nương hồn xa lạ
Tìm bóng cờ thiêng lạc lối quê cha

(Trường Đông)





Chiến sĩ vô danh
http://www.youtube.com/watch?v=6qge5WWhUo4
Họ là những anh hùng không tên tuổi
Sống âm thầm trong bóng tối mênh mông
Không bao giờ được hưởng ánh quang vinh
Nhưng can đảm và tận tình giúp nước


Họ là kẻ tự nghìn muôn thủa trước
đã phá đồi sẻ núi lấp hào sâu
Và làm cho những đất cát hoang vu
Biến thành một dải Sơn Hà gấm vóc


Họ là kẻ khi quê hương chuyển động
Dưới gót giày của những kẻ xâm lăng
Đã xông vào khói lửa quyết liều thân
Để bảo vệ tự do cho đất nước


Tuy công nghiệp không ghi trong sử sách
Tuy bảng vàng ,bia đá chẳng đề tên
Tuy mồ hoang xiêu lạc dưới trời quên
Không ai đến khấn nguyền dâng lễ vật


Nhưng máu họ đã len vào mạch đất
Thịt cùng xương trộn lẫn với non sông
Và anh hồn chung với tấm tình chung
Đã hoà hợp vào linh hồn đất VIỆT

thơ Đằng Phương

Anh Hùng Vô Danh
Bửa cơm ngoài chiến trường


Trần Dạ Lữ




bốn năm thằng lơ láo
áo quần rách tả tơi
ăn cơm bên xác người
tay bốc tay cầm súng
ăn xong múc nước ruộng
uống đại cho qua ngày
quê nhà em có biết
chinh chiến thân lưu đày
ăn được là điều may
có khi hai ba ngày
không ăn chẳng có uống
ta nằm với cỏ cây.
NÉN HƯƠNG LÒNG THẮP MUỘN.
Anh nằm đó, giữa núi rừng cô quạnh,
Với nắng mưa, trong huyệt lạnh tiêu điều.
Lối mòn xưa, giờ cũng đã xanh rêu,
Vắng bước chân những bạn tù “cải tạo”…
Tiếng gió reo, nghe thê lương ảo não.
Tựa hồn anh, đang u uẩn thét gào,
“…Trả lại tao, hãy trả lại cho tao,
Thời trai trẻ với bao nhiêu mộng ước…”
Thế sự đảo điên, ngả nghiêng vận nước.
Cởi chinh y, khoác chiếc áo lao tù.
Nẻo tương lai là bóng tối âm u.
Vẫn ngạo nghễ vang tiếng cười quá khứ.
Nhân sinh tự cổ thùy vô Tử.
Lưu thủ đan tâm, chiếu hãn thanh.
Nén hương lòng thắp muộn gởi đến anh,
Của một người bạn tù còn liêm sỉ.
Còn nghĩ đến các anh hùng tử sĩ.
Còn xót xa bao đồng đội ngày xưa,
Cùng thiếu ăn, cùng giãi nắng dầm mưa,
Cùng chia sẻ những đớn đau tủi nhục.
Anh nằm đó, nhưng không hề cô độc.
Quê hương rồi, có lúc sẽ bình yên.
Và anh rồi, bia đá sẽ đề tên.
Sẽ sống mãi trong lòng dân tộc….

Mũ Nâu11
Thủy Gia Trang, cuối mùa đông lạnh giá
 
Thương Tiếc - Thơ của một Y Sĩ Dù khóc bạn




Bài thơ viết về tâm tư của một y sĩ tiền tuyến Dù khi chính bàn tay mình vuốt mắt người bạn thân tử thương ngoài chiến trường ...Tường Vi là danh hiệu tần số của người y sĩ ấy ...
Anh xuống cùng tôi trên trận này
Hờn lên khóe mắt, súng cầm tay
Ai ngờ trong đợt xung phong ấy
Anh gục khi nào, anh chẳng hay.


Các bạn đưa anh đến chỗ tôi
Mày còn dựng ngược, vuốt cho xuôi
Súng anh tôi giữ mang về cất
Sửa lại nhung y đẫm máu rồi.

Anh bị vết thương bên trái đầu
Chắc rằng anh chết chẳng nghe đau
Lau đi trên mặt bao đất, máu
Băng lại đầu anh, băng trắng phau.

Đưa xác anh không sẳn lá cờ
Tôi đành tẩm liệm với poncho
Vải dầu che nắng mưa khi trước
Nay bó thân anh đã cứng đờ.

Tôi tiễn anh về một chuyến bay
Mang theo tang tóc chất vơi đầy
Hồn anh theo chuyến tàu bay ấy
Hay vẫn dật dờ, phảng phất đây

Tường Vi

CHIẾN-HỮU NGẬM-NGÙI

Mới còn chiến đấu bên nhau
Bây giờ bạn đã đi vào thiên thu
Xót xa một cánh hoa dù
Nhắm nghiền đôi mắt miên du tiên đài
Súng gươm thao lược miệt mài
Những mong Tổ - Quốc ngày mai thanh - bình
Nào ngờ bạn sớm hy - sinh
Quê hương còn đó lửa binh mịt trời
Xóm làng tan nát thương ôi
Trẻ thơ ngơ ngác cúc côi rạc rài
Con đường binh lửa gốc gai
Cổ lai chinh chiến dễ ai tự hào
Tình đồng đội nghĩa tâm giao
Mưa rơi lã chã nhẹ chao vào hồn
Bây giờ điạ ám thiên hôn
Chiến trường căng thẳng dập dồn chuyển xoay
Đêm đen dày đặc trong ngoài
Đạn thù lửa bạn đốm bay lập lòe
Bập bùng khói phủ mây che
Tiếng tăng tiếng pháo tư bề ngổn ngang
Thôi thì chúc bạn nghỉ an
Đây còn củng cố lại hàng ngũ ta
Ầm ầm đại pháo đơm hoa...

Nguyễn Minh Thanh
Nhớ NVL, Cao lãnh 1974



Mai Em Về

Mai em có về thăm miền đất ấm
Hãy nhặt dùm anh nấm đất bên đường
Chỉ con cháu mình màu đất quê hương
Đất tẩm nhiều máu của người lính chiến
Mai em về, nhớ thăm vùng giới tuyến
Tìm lại vết xưa trên lộ kinh hoàng
Dân ta hãi hùng, rên siết lầm than
Do giặc vào gieo rắc nỗi câm hờn
Mai em về thăm Quảng Ngải, Bồng Sơn
Hãy ngắm dùm anh những đồi Sim tím
Và hái dùm anh một nhánh hoa Sim :
Quà của lính mang về từ chiến trận
Mai em về, nhớ đến thăm một lần
Núi rừng đất đỏ Phước Tuy, Bình Gỉa
Đồng đội của anh dũng cảm xông pha
Giệt giặc tham tàn miền Bắc vô đây
Mai em về, ghé thăm lại miền Tây
Ngắm cảnh trăng rằm chiếu sáng Hậu Giang
Thăm các làng quê nắng ấm chiều vàng
Nơi đây nhiều anh hùng đã gục ngã
Mai em có về tắm biển quê nhà
Nếm dùm anh mùi biển ấm quê hương
Không như xứ người, lạnh như băng đá
Biển lạ mênh mông, nhìn buồn ảm đạm
Mai em có về thăm miền đất ấm
Thăm dùm anh nấm mộ hoang bên đường
Của những anh hùng chiến sĩ đáng thương
Tron cuộc đời hiến thân cho tổ quốc !








Nguyễn Minh-Châu – TĐ3 soibien

Anh đi bỏ lại thẻ bài
Để em thương tiếc những ngày còn anh
Chờ anh từ thưở tóc xanh
Đến nay tóc bạc mà anh chưa về!


(HaiQ)

Thơ
Chiến Tranh Việt Nam

Ý Nga

Chiều mưa buốt gió luồn qua khe núi
Nẻo đường rừng lầy lội níu bước đi
Im vắng rơi tiếng hoang dã thầm thì
Phải chăng lời quê hương ru nức nở


Chiều hành quân ven núi rừng hùng vỹ
Xót sơn hà chinh chiến quá thảm thương
Bom đạn thù cày xéo nát quê hương
Muôn dân lành sống ! chết ? tràn khổ hận!


Anh ! nguyện giữ nước non nhà bền vững
Cho màu xanh, xanh biếc mắt em thơ
Cánh đồng vàng, vang câu hát đơn sơ
Bên khung cửi nong tằm ươm tơ mới


Cho phố thị đón bình mình rạng rỡ
Những chiều vàng man mác lá thu mưa
Đêm huy hoàng giăng mắc ánh sao mơ
Và tất cả một trời thơ quê mẹ


Anh xông pha giữa núi rừng lặng lẽ
Có âm thầm gục xuống mảng đồi hoang
Trong ngục gông xiềng xích chí ngang tàng
Thầm hẹn ngày bến hoàng hoa mở hội


Cám ơn anh! người trai sông núi
Vì dân tộc ! vị quốc vong thân
Vì tự do ! gian khổ riêng mình
Vì tổ quốc ! dấn thân uy dũng

No comments:

Post a Comment