Friday, December 16, 2011

Chuyện Buồn Tháng Tư


(Kính dâng Quê Hương Việt Nam và những Anh Hồn Tử Sĩ đã hy sinh ngày 30/4/75)

Hỡi ai thương nhớ quê hương
Xin nghe tôi kể chuyện buồn tháng Tư
Tháng Tư, trời đất mây mù
Lệnh hàng, buông súng, thiên thu còn buồn!
Nghẹn ngào, nhục tủi, đau thương
Oan khiên máu đỏ ngập đường lui quân
Thân người đổ xuống theo thân
Không làn đất phủ, không lần tiễn đưa !
Xác người bón gốc rừng thưa
Nước tôi có một Tháng Tư kinh hoàng !

Tháng Tư nghe lệnh đầu hàng
Bao người thương lá cờ vàng quyên sinh!
Nước nguy, vị nước, quên mình
Mất thành, anh dũng cùng thành, chết theo!
Tháng Tư khói lửa ngặt nghèo
Vô danh quốc sử bao nhiêu anh hùng!
Tháng Tư vợ trẻ khóc chồng
Mẹ già chan chứa lệ hồng khóc con
Tháng Tư đại bác nổ giòn
Trẻ thơ chết thảm dưới cơn đạn thù
Tháng Tư rộng cửa lao tù
Nước tôi từ đấy đau nhừ nỗi đau
Núi rừng người nối chân nhau
Kiếp tù lạ nhất địa cầu, thảm chưa !
Trong tù, tù chết như mơ
Ngoài tù, dân chết bên bờ biển đông
Biển xanh pha đỏ máu hồng
Rừng xanh lệ đỏ từng dòng mồ hôi !
Tháng Tư ai biến nước tôi
Thành lò hỏa ngục thiêu người tang thương!

Hỡi ai còn nhớ quê hương
Lắng nghe tôi kể chuyện buồn tháng Tư
Nghe rồi, xin chớ làm ngơ
Vì quê ta đã đến giờ đổi thay
Góp vào, xin góp bàn tay
Làm cơn gió lộng thổi bay mây buồn

Ai còn nghĩ đến quê hương
Hẳn lòng đau đớn chuyện buồn Tháng Tư

Ngô Minh Hằng


Tháng Tư Nâu
Tháng Tư gió lặng nắng màu nâu
Ðoàn người vừa đến , ải địa đầu
Ði đi , ở ở xôn xao khóc
Cuộc đời hấp hối biết về đâu

Chiến sĩ Hoà Hưng về nước mắt
Máu nhòa vạt áo có bằng sầu
Lơ mơ bước nặng đường không lối
Sinh linh một khối bó tay đau

Thẫn thờ lui tới anh phu xe
Chở đây , chở đó một cơn mê
Chở đâu để cứu giờ tử biệt
Vành tang phủ trắng mọi nẻo về

Trên đầu văng vẳng lần bay cuối
Vĩnh biệt vui buồn , vĩnh biệt quê
Vĩnh biệt tự do một đời giữ
Lâm chung từng phút khóc não nề

Tháng Tư giấc nặng tối màu sâu
T.V. diễn lại những nhạc sầu
Hãy xem cho kỹ lần sau cuối
Sẽ chẳng còn gì nỗi nhớ nhau

Tiếng hỏa tiễn vỡ từng khu phố
Nằm chờ ánh loé sáng một màu
Người người đã chết , người nữa chết
Có gì là khác cuộc mai sau

Bài Tiền chiến "len lén tâm tư"
Tan rồi , tan hết những chần chừ
Màn ảnh kia đan vào ký ức
Mai này ai khóc sử thiên thu

Nhân sinh , tử biệt buồn lắm lắm
Sơn hà vong diệt hận căm căm
Mấy ai nếm thử mùi hấp hối
Ðất nước ra đi khỏi cuộc đời

Tháng Tư mây sáng đứng màu nâu
Sài gòn từ giã cõi địa cầu
Hồn phi phách lạc mờ nhân ảnh
Mộ táng quê hương bạc trời khâu

Hàn Trân


Chiều 29 tháng 4 trên đường Công Lý
Thành phố thất thần
bóng tối đến sớm
Mây thấp và cửa đóng, đường run
Năm giờ chiều, chiếc đồng hồ bứt rứt
Tôi đi trong bóng của mình

Dinh Ðộc Lập úa
Như phế tích âm thầm
Góc đường Hồng Thập Tự - Công Lý
Toán lính nhảy dù ngồi ăn cơm
Lá rơi trên tấm poncho
Lá rơi trên ga-men
Lá rơi thảng thốt
Chiếc áo trận nhòe
Ngậm ngùi lịch sử

Lá rơi, rơi
Mải miết như đùa
Như trò chơi
Như mơ như thực
Cuộc phế hưng bủn rủn phận người.

Lính nhảy dù, người ngồi kẻ đứng
Súng nghiêng
Nhắm vào thành phố vô hồn
Những góc đường bối rối
Dấu chân chìm

Dêm xuống nhanh
Cho một ngày mai khác

Ngày mai mặt trời vẫn sẽ lên
Thành phố khép chặt
Lạnh
Và quên.

Trần Doãn Nho
 

Biển Tháng Tư

Bãi biển chiều nay thật vắng người
Nước xanh, mây trắng, cát vàng tươi
Ngồi trên ghềnh đá nhìn ra biển
Thương quá Việt Nam, nẻo cuối trời!

Chốn ấy, bên kia biển Thái Bình
Quê hương tôi đó, khát bình minh
Anh em tôi đó, cần hơi thở
Và mẹ tôi buồn, mắt lệ quanh

Trên màu nước bạc thấy quê tôi
Thấy những hồn oan vói mặt trời
Thấy những mảnh tàu tan nát vỡ
Nổi chìm theo nhịp sóng trùng khơi

Hình như tiếng thét vút lên cao
Thủy quái vung roi, máu lệ trào
Những chị em tôi quằn quại đó
Hỏi lòng nào chẳng cõi lòng đau ?!

Nhật nguyệt xoay vần. Lại tháng Tư
Tháng Tư đẫm máu mỗi ngôn từ
Tháng Tư sông núi vào tay giặc
Hồng thủy trào dâng đỏ cõi bờ!

Biển buồn từ đấy, tháng Tư ơi!
Bao lớp người chôn đáy biển rồi ?
Ơi, bậc trượng phu, ơi, tráng sĩ!
Động lòng hay để nước mây trôi ?

Ngô Minh Hằng

 

Tháng Tư anh có trở về?

Tháng Tư anh có trở về?
Tháng Tư anh có quên thề năm xưa?
Tháng Tư với những gió mưa
Còn chưa ráo lệ, còn thừa tiếc thương

Lòng anh còn có vấn vương?
Còn ghi đậm nét đọan đường gian truân?
Anh trong im lặng tần ngần:
Nhà xưa đổi chủ, cố nhân xa rồi

Hàng cây lá úa ngậm ngùi
Sân rêu gợi nhớ đến người chân mây
Nhẹ nhàng chớp mắt …mưa bay
Thời gian nhuộm trắng tóc, ngày thành… đêm

Phút giây im lặng anh tìm
Quê nhà xa tắp đang chìm trong mưa
Đọng sâu dưới đáy ao tù
Rong rêu bèo nổi, mịt mù dấu chân

Trở về ư??? Rất ngại ngần
Dù anh giờ thật xa dần mùa xuân
“Đoái thương muôn dặm tử phần
Hồn quê theo ngọn mây Tần xa xa ”

Tháng Tư sắp hết nữa à?
Nhớ quê, rất nhớ! Về, ta không về !
Để còn giữ mãi tình quê
Đem theo cho đến khi về bên kia

Để hình ảnh của miền quê
Còn theo ta mãi, gần kề bên ta
Giờ đây một kẻ xa nhà
Tháng Tư này mới thật là Nhớ Quê

… Thôi em, ta quyết không về
Nếu không rửa hận ,xóa thề khi đi
Trở về còn nghĩa lý chi ?
Núi xương,sông máu há vì tình riêng ?

Anh hồn tử sĩ linh thiêng
Giúp cho đất nước trăm miền binh an
Quân dân lớp lớp hàng hàng
Về xây dựng lại giang san, anh về !


Ngọc Bích
(viết theo lời tâm sự của anh,
người lính già chưa bao giờ giải ngũ)
THÁNG TƯ, THẮP NÉN HƯƠNG LÒNG
(Nén hương lòng, kính dâng linh hồn Anh Hùng
Liệt Sĩ và đồng bào Việt Nam đã oan thác
đau thương trước, trong và sau ngày
30 thángTư đen 1975)

Tháng Tư ! Lại tháng Tư buồn !
Nhớ quê lòng cháy, mắt tuôn lệ nồng
Giọt đau vì núi, vì sông
Giọt buồn ý kiếm tình cung lỡ làng ...
Giọt thương dũng khí trời Nam
Vì đâu rã ngũ, tan hàng, thảm không !!!
Giọt cho con Lạc, cháu Hồng
Tháng Tư, trăm vạn nhánh sông xa nguồn !

Tháng Tư, ôi, tháng Tư buồn !
Máu đào đỏ sóng trùng dương mấy tầng
Rừng xanh nhỏ lệ khóc thầm
Một lòng mộ hẹp, mấy thân xác tù !
Đau này còn đến muôn thu
Nỗi oan chưa giải, hận thù chưa nguôi !!!
Đừng thêm lừa mị, hỡi người
Hợp hòa dân tộc, đắp bồi quê hương !
Tháng Tư, nếu có tình thương
Sao dân chết bởi bạo cường, dã man ?!

Tháng Tư, xin thắp tuần nhang
Khóc hồn Anh Liệt giữa làn khói đau !!!

Ngô Minh Hằng
TRƯỜNG CA CHO THÁNG TƯ ĐEN

(Gởi đảng viên các cấp của nhà nước CSVN.
Riêng tặng đồng bào Việt Nam quốc nội và hải ngoại)

Mỗi tháng Tư về, tôi lại làm thơ
Thả bay khắp trời liên mạng
Những bài thơ nói về tội đảng
Nói thẳng, nói ngay và nói rất chân tình

Tôi nói rằng quê đang thét tiếng bất bình
Và nói đảng đã trong giờ tận tuyệt
Ngàn núi lửa đang vươn mình rung chuyển
Đợi giờ thiêng, đồng loạt, nổ bùng ra ..
Trận địa chấn này cho chính đảng gây ra
Cứ gian ác là tự đào lấy huyệt
Màn sắp hạ rồi, tuồng vào đoạn kết
Bởi tàn hung thì sẽ gặp hung tàn !
Và nói rằng
Dân tộc Việt Nam
Những Hưng Đạo sẽ chung tay làm tròn lời thề sông Hoá
Để giang sơn có một mặt trời sáng toả
Xóa đi bóng tối điêu tàn
Bóng tối kinh hoàng của những trại giam
Của xích xiềng, của mồ chôn tập thể
Của tám chục triệu dân lành nghẹn ngào mắt lệ
Cho Việt Nam vàng một màu cờ

Mỗi tháng Tư về tôi lại làm thơ
Bằng nỗi xót xa từ trong tiếng thở
Cho những mẹ, những cha,
Những anh chị em và những chồng, những vợ
Những sinh viên học sinh
Những trẻ mồ côi, bụi đời, đầu đường góc chợ
Rằng tôi thương hết mọi người
Nhưng, ngủ giấc đã dài, tỉnh dậy đi thôi !
Tỉnh để dựng công bình cho dân nước
Đừng mãi cúi đầu, cầu an, khiếp nhược
Hãy ngẩng lên và đứng thẳng làm người
Làm rạng giống nòi khắp chốn, khắp nơi
Nhận trách nhiệm khi nước nhà hưng phế

Hãy tỉnh dậy, chạm tay vào thực tế
Đừng mãi ngồi than khóc để ngày qua
Già nhắc cháu con nối nghiệp ông cha
Trẻ can đảm bước vào giờ lịch sử
Khơi đuốc lửa hồng, can trường lên chứ
Hỡi Triệu, Trưng, Nguyễn Huệ, hỡi Ngô Quyền !
Cọc nhọn, tre ngà, ngựa sắt, nhung yên
Còn cả đấy, hãy mau mà thừa kế
Dù gió lớn, vững tay chèo, ta nhé ...
Mây tan đi, nhất định phải quang trời !
Ta sẽ đưa thuyền đến bến, đến nơi
Ý dân muốn thì lòng trời phải tựa
Đều bước nhé, hỡi muôn ngàn đuốc lửa
Nếu không đi, ai có đến bao giờ ....

Cứ tháng Tư về tôi lại làm thơ
Gởi các đảng viên, những người lãnh đạo
Con đường đó, đảng các ông xây bằng gian manh, lừa đảo
Nên những oan hồn đang đợi ở đầu kia
Nếu ông hỏi
Họ đợi chờ chi ?
Thưa, họ đợi một công bằng vay trả
Đừng tưởng bạo tàn rồi không sao cả
Sẽ bình yên hưởng thụ sang giàu

Không !
Ông đảng viên ơi !!

Không đúng thế đâu ...
Trồng cây nào ông ăn trái nấy
Và vay làm sao thì ông phải trả về làm vậy
Chính con cháu ông sẽ đến đòi ông đấy
Hoặc cháu con ông trả nợ cho người
Ông phải tin
Vì đó là luật công bằng muôn thuở ông ơi
Và của vòng huyền vi nhân quả
Hơn nửa thế kỷ dài
Dưới tay các ông bao triệu người gục ngã
Máu xương, sông núi hoang tàn
Dân chúng ba miền đói khổ lầm than
Trong khi các ông thừa tiền du hí
Bản Giốc, Nam Quan, Trường - Hoàng Sa cũng bị
Các ông cắt bán cho Tàu

Tội các ông nhiều, kể chẳng hết đâu
Hãy đợi ngày đền trả
Nhưng ngay bây giờ
Phải dừng lại những mị lừa gian trá
Đừng gây thêm tội ác tầy trời
Mau ăn năn và sám hối đi thôi
Rồi quay về với quê hương, dân tộc
Hãy tạ tội với những linh hồn oan khốc
Với người tù và ba cõi Bắc - Nam - Trung
Với quê hương
Hãy mau quì trước cửa đền Hùng
Thắp một tuần nhang xin ơn đại xá
Bởi tội ác đã đến giờ phải trả
Mau lên kẻo chẳng kịp nào
Nếu chờ đến lúc vùng lên của tám chục triệu đồng bào
Thì e rằng qúa trễ ...

Hỡi quân đội, công an, các đảng viên tuổi trẻ
Cứu muôn dân, mau đập vỡ giáo điều !
Phá nát xích xiềng, xây dựng nhé, tin yêu
Đem lại cho đời: Tự Do, Công Bình, Nhân Bản !
Không thể nữa, cúi đầu vâng lệnh đảng
Hãy hiên ngang mà để tiếng thơm đời

Người ta sống để làm người
Sống làm sâu bọ, hỏi thời sống chi ?
Đứng lên, ngạo nghễ mà đi
Đừng hèn hạ sống, sống quì, sống khom !

Ngô Minh Hằng
Hẹn Nhau Tại Sài Gòn

Lê Chân


Hẹn anh tại Sài gòn,
Ngày hội lớn quê hương,
Hẹn em lòng đất nước,
Cùng nhau ta xuống đường,

Làm ngọn triều dân tộc,
Tạo làn thác tràn dâng,
Thúc giục nhau tiến bước,
Xua tan bóng đêm trường,

Giờ tan trường Gia Long
Sài gòn đó đã lừng uy một thuở,
Sài gòn giờ hơi thở nhỏ lệ rơi,
Sài gòn xưa rực rở một góc trời,
Sài gòn nay giặc dày xéo tả tơi,

Em còn nhớ ngày nào trên biển cả,
Bám chiếc phao tìm sự sống mong manh,
Em còn đó vết đau bị vò xé,
Xác mẹ hiền đành thủy táng biển đông,

Anh còn nhớ tháng ngày tù oan nghiệt,
Tìm tự do trước nanh vuốt đại dương,
Giữa ngàn khơi anh mơ một thiên đường,
Mơ ngày về Sài gòn trong yêu thương,

Giờ đến lúc thắp lên ngàn ánh đuốc,
Để Sài gòn rập bóng cờ vàng bay,
Để tòan dân xây dựng lại tương lai,
Để non sông quét sạch bóng độc tài,

Hẹn gặp nhé giữa sài gòn diễm tuyệt
Ác đảng kia phải vĩnh biệt ra đi,
Tuổi trẻ hỡi! đây ngút ngàn ý chí,
Tuổi trẻ ơi! Ta hãy dậy mà đi,

Trả lại ta Sài gòn ngàn yêu qúy,
Trả lại ta Sài gòn thuở lừng uy,
Trả lại ta xanh biếc dãy sơn hà,
Trả lại ta Sài gòn của Ông Cha,


HẬN THÁNG TƯ
(Thân mến gởi Đồng Bào và Quê Hương tôi nhân Ngày Quốc Hận)

Lại tháng Tư rồi có phải không?
Tháng Tư ??? Chưa nhắc đã đau lòng !!!
Tháng Tư! Hai chữ sôi niềm hận
Cơ nghiệp bao đời của núi sông...

Rơi trọn vào tay kẻ bạo cường
Nên giờ chìm đắm một quê hương
Nên tan nát cả hồn dân tộc
Đau xót, trời ơi....Những máu xương !!!

Xương máu vì ai, hỡi Lạc Hồng
Đã cao như núi, chảy như sông
Mà sao xương máu thành vô nghĩa ???
Dân nước giờ đây lại khốn cùng ?

Quốc hận, riêng vinh một số người
Tháng Tư, bạo chúa nhảy lên ngôi
Tháng Tư, đảng nắm quyền sinh sát
Để cả giang sơn phải ngậm ngùi !

Ta hãy cùng nhau khóc Tháng Tư
Khóc thương Tổ Quốc đã đau nhừ
Rồi lau nước mắt, ta vùng dậy
Đập nát xiềng gông, phá ngục tù

Kìa, lửa Tây Nguyên đã rực trời
Nguyệt Biều chuông gióng tiếng ngàn khơi
An Giang đuốc cháy, thân người gục
Bản Giốc, Nam Quan khóc nghẹn lời....

Hận Tháng Tư nào chửa trả xong
Nam Quan thêm nhức vết thương lòng
Tay dơ, nước rửa tay ta sạch
Rửa nước bằng gì cho nước trong ??? ( * )

Hỡi những con dân Việt quật cường
Đã cùng non nước gánh đau thương
Xin đem tim, óc, đem hùng khí
Rửa sạch oan hờn cho cố hương!

Ngô Minh Hằng
( * ) Lời Vua Duy Tân hỏi cận thần "Tay dơ, lấy nước mà rửa. Nước dơ, lấy gì mà rửa ?"

TƯỞNG NHỚ


(Nén hương lòng, kính dâng những Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hoà
đã anh dũng hy sinh cho chính nghĩa, cho Tổ Quốc Việt Nam)

Lòng tôi, một nén hương, thành kính
Xin thắp và xin tưởng nhớ Người
Hỡi những Anh Hùng dân tộc Việt
Máu xương Anh hiến dựng xây đời

Vì yêu dân, nước nên Anh nhận
Trách nhiệm người trai buổi nhiễu nhương
Tôi cảm ơn Anh, tôi ngưỡng phục
Tấm lòng son sắt với quê hương!

Anh đem dũng cảm, đem kinh lược
Chiến đấu, Anh ngăn bước giặc thù
Nguy hiểm không sờn, không nhụt chí
Cho dầu gục ngã giữa âm u ...

Dakto, An Lộc hay Rừng Sát
Quảng Trị, Pleime hoặc Hạ Lào
Anh đã hào hùng trong chiến thắng
Hào hùng trong cả bước gian lao!

Từ bờ Bến Hải xuôi Đồng Tháp
Có dấu chân Anh khắp bốn vùng
Xương máu Anh trong từng mạch đất
Trong từng nhịp thở của non sông!

Hồn Anh hoà với hồn sông núi
Dẫu chẳng bia xanh, chẳng sử vàng
Nhưng đã muôn đơì dân tộc Việt
Nhớ ơn bồi đắp, giữ giang san!

Trong từng giọt nước, từng thân cỏ
Phảng phất như Anh đã mỉm cười
Có tháng Tư nào loang máu đỏ
Quê buồn như mắt lệ Anh rơi !!!

Tháng Tư, ôi tháng Tư oan nghiệt
Ai xé mà tan những mảnh đời
Những gói poncho không đất phủ
Những đau buồn muôn kiếp khôn nguôi

Tháng Tư, ôi tháng Tư đau xót
Có những người trai chết vội vàng
Và có những người không sống nhục
Chọn cho mình cái chết vinh quang!

Anh hy sinh thế vì dân, nước
Tôi biết ơn và thương tiếc anh
Anh, đã Anh Hùng dân tộc Việt
Cho dù hoang mộ có VÔ DANH !

Ngô Minh Hằng
 
XIN KHÓC GIÙM CHO QUÊ HƯƠNG
xin khóc giùm cho quê hương yêu dấu
bao chục năm vẫn tang tóc, nhục hèn
dân đói lả vì cơm gạo bon chen
đảng béo phệ trên ngai vàng ngập xác

tháng tư đen, nước non sầu tan nát
tháng tư buồn, máu lệ ngập trời cao
ta ở đây mà hồn vướng nơi nào?
khi đối diện với chia ly não nuột

sông núi vẫn còn, quê hương đã mất
sống lang thang lê lết khắp chợ người
hồn nào khác, chiếc lá úa sắp rơi
giữa cay đắng một đời không trọn vẹn

kể sao hết, hận thù cùng đau đớn
thương ngàn muôn, mẹ hiu hắt đợi chờ
con cứ hẹn, rồi ngoảnh mặt làm ngơ
mẹ mòn mỏi, nay thành người thiên cổ

buồn đã khắc trên từng con phố nhỏ
đường đổi tên, nhà cũng vắng người thương
bạn bè xưa giờ lạc khắp mười phương
trường lớp cũ, cũng dãi dầu hoang phế

quên sao được tháng tư đen máu lệ
người hại người bằng độc lập hòa bình
người giết người với súng đạn đồng minh
mồ vô chủ, biển xác người trôi giạt

tháng tư đen, quê hương mình tan nát
triệu mẹ già, khóc biệt đám con thơ
tuổi hoa niên, căng nhựa sống đợi chờ
đã héo úa vì thân trai thời loạn

tháng tư đen, triệu người sôi lửa hận
kỷ niệm buồn như thác lũ réo mời
ta đứng khóc nhìn biển rộng mù khơi
tìm nhân ảnh trên tình người sắp cạn

Mường Giang

NGƯỜI LÍNH VNCH ... TÔI NỢ ANHAnh lớn lên ... quê hương dày lửa khói,
Sách vở buồn ... chữ nghĩa dở dang rơi,
Mực chưa vơi ... gác bút ... bước vào đời,
Trường nghiêng nắng ... Ve ngân lời từ giã !

Mái trường yêu ... áo thư sinh ... gởi lại,
Những phương trình, hàm số ngỗn ngang vương,
Tấm bảng đen buồn im lắng trên tường,
Vết phấn trắng ... học đường ... bao kỷ niệm !

Nắng quân trường ... tháng ngày dài huấn nhục,
Đêm di hành lạnh buốt dưới mưa rơi,
Da sạm đen ... màu nắng đổi cuộc đời,
Người lính mới ... ca vang lời sông núi.

Anh bước đi hơn nửa vùng đất nước,
Treo cuộc đời trên đầu súng ... mong manh,
Tấm poncho che hạnh phúc dân lành,
Bùn vương gót ... thơm đồng xanh lúa mới.

Hai mươi năm ... Anh chưa tròn giấc ngủ,
Vì đạn thù vẫn cày nát quê hương,
Bước quân hành ... ngọn cỏ đọng giọt sương,
Anh dừng gót ... hậu phương ... hoàng hôn phủ.

Sông Bến Hải ... lửng lơ buồn im lắng,
Chảy ngăn đôi ... đau xót Mẹ Việt Nam,
Gót giày Saut in dấu nẻo quan san,
Ngăn cuồng vọng lan tràn từ phương Bắc.

Huế cổ kính ... Kinh Đô Nam Quốc Việt,
Cầu Tràng Tiền nghiêng bóng nước Hương Giang,
Tết Mậu Thân ... giặc đốt phá điêu tàn,
Chiếc cầu gãy ... Anh bàng hoàng chua xót !

Ôi Quảng Trị ... Cổ thành nghiêng đổ nát,
Máu của anh ... từng viên gạch đỏ loang,
Anh hiên ngang dựng lại ngọn cờ vàng,
Cờ phất phới trên hằng ngàn xương trắng !

Phá Tam Giang lững lờ theo năm tháng,
Ngược xuôi giòng len rừng lá xanh xanh,
Lá hằn ghi ... muôn vết tích quân hành,
Sông in bóng ngàn hùng anh nước Việt.

Đồi Charlie chiều rừng xanh bão lửa,
Nắng hạ buồn đưa tiễn cánh dù hoa,
Hè bảy hai (72) ... bao tang trắng ... lệ nhòa,
Anh gãy cánh ... xót xa người ở lại.

Tống Lê Chân ... pháo đạn thù bao phủ,
Năm trăm ngày tử thủ ... thức trắng đêm,
Chí hùng anh ... đôi chân cứng ... đá mềm,
Anh ngạo nghễ giữa muôn trùng quân giặc.

An Lộc Địa ... chín mươi ngày rung chuyển,
Hằng trăm ngàn đạn pháo ... máu xương rơi,
Anh hiên ngang sừng sững với đất trời,
Anh vẫn sống với cuộc đời đáng sống !

Anh nổi trôi bồng bềnh trên sóng nước,
Mộng hải hồ ... áo trắng giữ quê hương,
Hoàng Sa buồn ... máu nhuộm đỏ đại dương,
Anh nằm xuống ... tang thương lòng biển mẹ !

Lững lờ mây ... xé trời nghiêng cánh sắt,
Anh tung hoành ngang dọc giữa không gian,
Giữ quê hương ... diệt lũ cộng bạo tàn,
Giáng những trận kinh hoàng trên đầu giặc.

Màn đêm buông ... những Kinh Kha thời đại,
Đang âm thầm trên đất giặc hiểm nguy,
Vì quê hương ... anh nào có ngại gì,
Trai thời loạn ... mấy người đi ... trở lại ...

Hai mươi năm ... Anh miệt mài đi mãi,
Chưa một lời than thở ... kiếp chinh nhân,
Máu tuôn rơi ... thịt nát ... không ngại ngần,
Vì Tổ Quốc ... chưa một lần buông súng.

Tháng Tư Đen ... Ngày Ba Mươi ... gãy súng,
Giặc Hồ vào ... máu nhuộm đỏ quê hương,
Đôi dép râu mang chủ nghĩa bạo cường,
Gieo tang tóc ... xây thiên đường bằng máu !

Cuộc đời anh chôn vùi theo vận nước,
Người quyên sinh tuẩn tiết với non sông,
Hồn lửng lơ nhìn đất mẹ ... đau lòng,
Khóc nước Việt chìm trong giòng huyết lệ !

Kẻ sa cơ ngẩng cao đầu bất khuất,
Nơi pháp trường ... trước mũi súng cộng nô,
Anh hiên ngang đả đảo lũ giặc hồ,
Rồi gục ngã theo cơ đồ mệnh nước !

Người ở lại ... chuỗi ngày dài lao lý,
Trong gông cùm, tra tấn ... máu thịt rơi,
Ôi đớn đau ... đói khát ... thân rã rời,
Anh uất hận lìa đời trong ngục tối !

Kẻ lết lê bên lề của cõi sống,
Tấm thân tàn nương trên mảnh mo cau,
Nửa đôi chân ... vết thương rỉ máu đào,
Tháng Tư đến ... lệ trào trong giấc ngủ !

Loài quỷ đỏ trả thù trên xác chết,
Nghĩa trang buồn ... chúng tàn phá tan hoang,
Xác thân anh trong cát bụi thời gian,
Giờ trơ trọi mảnh xương tàn ... mưa nắng !

Người còn sống giống như người đã chết,
Khác nhau chăng ... một xác chết biết đi,
Mất quê hương ... Anh còn lại những gì ...
Ngoài kỷ niệm khắc ghi vào quân sử !

Ba mươi bốn năm ... lạc loài viễn xứ,
Đếm tháng ngày trên những bước lưu vong,
Tôi nợ Anh ... nghe ray rức trong lòng,
Vong Quốc Hận ... sục sôi giòng máu nóng !

Tôi nợ Anh ... nhịp quân hành rộn rã,
Ánh đuốc thiêng ... khúc hát khải hoàn ca,
Tôi nợ Anh ... nợ nước với thù nhà,
Món nợ đó ... Tôi thề sẽ phải trả ...

Món nợ đó ... Tôi thề sẽ phải trả ...
Trả cho Anh và Tổ Quốc Việt Nam./.


Hoàng Nhật Thơ

No comments:

Post a Comment