Một
lần nọ tôi đi khám bệnh từ thiện cho những đứa trẻ mồ côi tật nguyền ở
Thủ Đức. Thật ra tôi không muốn đi, vì đó là Chủ Nhật, ngày để nghỉ
ngơi. Ngày mà tôi có thể nằm dài trên sofa vừa uống bia vừa xem trận
bóng ngoại hạng, thi thoảng gào lên tức tối, cứ y như là cả cuộc đời chỉ
có mỗi chuyện đá bóng vào gôn là có ý nghĩa.
Tôi
khám qua quýt cho xong. Lúc ra về tôi lướt qua những ma sơ chăm sóc trẻ.
Họ chẳng có gì đặc biệt, không phấn son với những chiếc áo dòng màu
xanh. Nhưng khi gần tới cổng, tôi thấy một ma sơ dáng người nhỏ thó,
chiếc lưng còng xuống, vẻ như đang gánh một vật gì đó quá lớn trên vai.
Cam chịu. Cô chỉ có một cánh tay trái, tay phải đã cụt.
Khi
bước qua, tôi cúi đầu, chào theo phép lịch sự tối thiểu của một bác sĩ.
Nhưng lúc cúi xuống, vô tình tôi cảm nhận được một mùi hương thanh
thoát tỏa lan nhẹ nhàng từ cánh tay đang kéo chiếc cổng sắt nặng nề.
Tại sao ma sơ tật nguyền này lại có đôi tay thơm tho đến thế?
Câu
hỏi đó theo tôi suốt chặng đường về. Để rồi từng đêm từng đêm tôi bị
mùi hương đó ám ảnh. Tôi nói với đồng nghiệp, mọi người đều bật cười và
trêu: Mày nên đi khám tâm thần, bị ảo khứu, nguy hiểm lắm. Ha ha… sau
những nụ cười vui vẻ ấy tôi đâm hoang mang. Không lẽ mình bị tâm thần?
Không lẽ đôi tay xấu xí, tật nguyền ấy lại có thể ám mình? Tôi có rất
nhiều đôi tay để ám cơ mà? Những đôi tay hồng hào, mềm mát như gió của
bạn tình, những đôi tay đầy ma lực từng ngón như rắn lên xuống, làm tôi
kiệt sức bao lần.
Quyết không để mình bị tâm thần
lãng như vậy, tôi đi Thủ Đức một chuyến nữa, vẫn người ma sơ có đôi tay
gớm ghiếc ấy mở cổng và vẫn mùi hương thanh khiết bay, váng vất như
hương hoa hồ điệp. Người ma sơ tên Thị Mây bối rối cúi xuống trả lời khi
nghe tôi hỏi: Dạ… tại sơ bị tai nạn giao thông. Chỉ vậy thôi, đúng chỉ
vậy thôi, tai nạn giao thông nghiền nát cánh tay phải của ma sơ. Như vậy
đó, ừ thì cũng như bao người cụt chân, cụt tay khác bị tai nạn. Thế
thôi. Có gì mà vướng bận?
Tôi quay về Sài Gòn, nhủ
lòng mình rảnh và vớ vẩn quá. Lo công việc đi, còn bao nhiêu thú để ăn
chơi, còn bao nhiêu bàn tay đẹp để nắm, để sờ mó những khi bản năng thôi
thúc, đúng không? Nhưng tất cả vẫn như cũ. Hết ngày rồi lại đêm mùi
hương cánh tay đó vẫn thoang thoảng quanh tôi. Khi thì dịu dàng như mùi
hoa chanh, khi thì nồng nàn như mùi hoa nguyệt quế. Tôi sợ đến nỗi,
tưởng mình đã điên. Sao kỳ lạ đến như vậy? Một ma sơ có đôi tay cụt vì
tai nạn thì có gì là bất thường? Tôi điện thoại cho thằng bạn thân, thạc
sĩ chuyên khoa tâm thần, nó cười hú hú lên rồi phán: Mày bị con nhỏ
“viêm cánh” bỏ bùa rồi, ha ha ha, mày có gu với mùi hôi đó, cưới đi, để
tối tối hít hít ngửi ngửi cho sướng, ha ha ha. Tôi cũng ha ha ha trong
ngượng ngùng.
Nhân dịp có chuyên gia tâm lý bên Mỹ
qua dự hội nghị Chăm sóc toàn diện cho bệnh nhân tai biến mạch máu não.
Tôi liên lạc xin một cuộc hẹn để tư vấn. Thật khó, vì bà ta không có ý
định là qua Việt Nam khám chữa bệnh. Người nước ngoài rất rõ ràng trong
công việc. Sau khi hỏi hết mọi chuyện, bà Rose, chuyên gia tâm lý Mỹ,
nhìn tôi từ đầu đến chân rồi dừng ở khoảng giữa. Tôi hơi ngượng một một
chút với cái nhìn soi mói ấy.
– Lần cuối cậu quan hệ tình dục khi nào?
Tôi
quan hệ tình dục thì liên quan gì đến một vụ ám ảnh cánh tay cụt, tôi
suy nghĩ như thế, nhưng vẫn trả lời: “Cách đây ba tháng”.
–
Tại sao lâu thế? Tôi nghĩ vấn đề của cậu là một thiếu thốn trong việc
quan hệ, hay không thỏa mãn trong vấn đề chăn gối nên mới như vậy.
Trời…
Sao người nước ngoài hay liên kết mọi sự rắc rối cuộc sống vào trong
tình dục thế kia? Hay họ xem việc đó cũng giống như ăn, ngủ, cầu nguyện?
Bó
tay. Tôi hay dùng nhiều từ “thông dụng” như thế. Chứ còn biết làm gì?
Nhiều khi ngủ tôi mở bung hết cửa sổ xịt nước hoa khắp phòng mà không
thể đuổi được mùi hương đó.
Tôi đành quấy quả trở
xuống Thủ Đức. vẫn người ma sơ có cái tên quê mùa Thị Mây ấy mở cổng. Và
vẫn lời đáp nhẹ như bấc, sơ bị tai nạn giao thông. Nhưng ánh mắt ma sơ
nhìn tôi rất khó hiểu.
Lần này tôi không về vội, tôi
đi lang thang trong khuôn viên ngôi nhà dòng dưới hàng cây bàng xanh
thẳm lá. Tôi ngồi xuống một chiếc ghế đá. Không gian thật thoáng đãng và
thanh bình. Bầu trời rất trong và mây trắng trôi nhởn nhơ. Tôi giật
mình tự hỏi, sao tháng ngày qua tôi cuống cuồng hết đi rồi chạy, đầu óc
lúc nào cũng căng thẳng để được gì? Tôi chưa bao giờ chịu dừng lại ngồi
xuống bên một tách trà thơm để ngắm nhìn cuộc sống, hay đơn giản hơn để
đọc một trang sách.
Vô tình tôi nhìn vào căn phòng
đối diện. Tiếng cười the thé của lũ trẻ tật nguyền vọng ra, có một ma sơ
già ngồi giữa chúng. Bà ta vỗ tay nhè nhẹ vào nhau, hết nghiêng nhìn
đứa này ríu rít cười, đến nghiêng nhìn đứa kia nheo mắt. Cả căn phòng
như bừng sáng. Thứ ánh sáng trong trẻo thánh thiện. Nụ cười móm mém
không có son môi, không có phấn má, mà sao đẹp đến thế. Lũ trẻ bu quanh
chạy tới chạy lui ríu rít. Tiếng ú ớ vỡ ra thành hàng ngàn tiếng leng
keng reo lên trong gió. Tôi như chết lặng, sững sờ trước hình ảnh ấy.
Đẹp quá, thật quá, lộng lẫy quá. Nắng chan hòa, gió cũng chan hòa.
Không
biết bao lâu tôi mới choàng tỉnh. Bối rối nhận ra có một linh mục già
ngồi kế bên. Khuôn mặt ông ta toát lên một vẻ hiền từ bình an. Ánh mắt
như chờ đợi tôi trút nỗi lòng. Tôi hỏi, sao cánh tay ma sơ Mây bị cụt.
Trầm ngâm một chút ông kể:
Năm 16 tuổi, thay vì như
những cô gái khác, ngây thơ vui đùa cùng bạn bè, Mây cùng mẹ Mây đến nhà
dòng này xin khấn trọn đời. Lúc đó Mẹ bề trên nhìn Mây ái ngại, vì Mây
là con một, gia đình lại giàu có. Mẹ ruột của Mây rưng rưng nước mắt,
nhưng trong giọt nước mắt ấy có một tình yêu, một niềm tự hào.
Năm
18 tuổi, Mây ra dáng một thiếu nữ mơn mởn, tóc dài đen nhánh, đôi tay
xinh đẹp mềm mại, rất khéo nấu ăn, thêu thùa. Nhưng lúc nào Mây cũng
giấu mình trong chiếc áo dòng tu kín đáo.
Có một đêm
cô gõ cửa Mẹ bề trên, xin cho được ra làng mồ côi, chăm nuôi mấy em nhỏ.
Mẹ bề trên ưng thuận. Thế là đôi tay đẹp kia hằng ngày mớm cơm đút cháo
cho mấy em. Có khi các em sốt, Mây thức trắng đưa bàn tay mình đặt lên
trán chúng, xem nhiệt độ thế nào, rồi nhúng khăn lau tới lau lui. Bàn
tay búp măng mũm mĩm không còn nữa, mà thay vào đó là bàn tay không ngần
ngại hốt phân dãi của các em đi đổ. Nhiều đêm, thấy đôi tay ấy chắp lại
trước ngực cầu nguyện. Cầu nguyện điều gì không ai biết. Chỉ biết rằng
đôi tay đó không còn như xưa…
Hôm kia, có một bé chạy
tung tăng trong sân, cổng để mở, bé băng ra đường. Xe tải dìu dập trên
xa lộ lớn. Em bé ấy quá nhỏ, và lao ra quá nhanh, nên không ai kịp trở
tay. Rầm, khi tất cả các sơ chạy ra thì tiếng em bé khóc lên thất thanh
thật to. Bên cạnh em, Mây nhắm nghiền mắt. Cánh tay phải bị bánh xe
nghiền nát. Máu chảy lênh láng.
Khi tỉnh dậy cô kể:
Lúc đó, con đang đứng trên dải phân cách chờ băng qua đường thì thấy nó
lao ra giữa xa lộ, con sợ quá, chạy ào đến, ôm nó, lăn vội vào. Tội
nghiệp nó lắm, nó sợ quá, khóc thét lên. Nghe Mây kể, mọi người chưa hết
bàng hoàng. Sao cô kể chuyện hồn nhiên đến thế? Liều cả mạng mình mà
không tiếc chỉ để cứu một đứa bé tật nguyền, rồi còn tội nghiệp vì nó sợ
khóc thét lên. Có lẽ Mây bị khùng mất rồi Không khùng ai làm thế ? Từ
đó cô lại xin Mẹ bề trên đứng gác cổng ra vào, cô sợ các em tật nguyền
kia, không ý thức lại lao ra giữa dòng xe. Cô nói cuộc sống đáng quý
lắm.
– Con xin lỗi mẹ, vì con cứ đòi hỏi mẹ hết lần
này đến lần khác. Mẹ bề trên bật khóc: Con đâu có gì phải xin lỗi. Con
luôn đòi hỏi để phụng sự người khác.
Thế là từ đó, Mây thành người gác cổng... Khi được hỏi tại sao cô bị cụt tay, cô đáp nhẹ như bấc, bị tai nạn giao thông.
Tôi không dám hỏi, cô có tiếc vì mất cánh tay không. Vì hỏi như vậy là thừa. Ngay cả mạng mình cô còn không tiếc.
Vị
linh mục già kết thúc câu chuyện. Nắng chiều rải rác xuống thềm như một
tràng hoa rực rỡ. Chỉ có hoa nắng mới kết vừa vương miện cho những con
người ở đây. Tất cả loài hoa thế gian, tất cả kim cương, ngọc bảo thế
gian khi đính vào vương miện chỉ làm cho nó trần tục hơn, vật chất hơn
mà thôi.
Bây giờ tôi mới biết, vì sao đôi tay của
Mây có hương thơm kỳ lạ. Và bây giờ tôi mới biết tại sao nụ cười và ánh
mắt những người ở đây luôn ẩn chứa một trời long lanh nắng sớm.
Bởi
vì như linh mục Nguyễn Tâm Thường đã viết: Hy sinh vì người khác luôn
cho hương thơm bay ngược chiều gió. Gánh nặng vì tình yêu luôn song hành
cùng sức mạnh vô song. Bất cứ gỗ đá nào chạm phải tình yêu đều trở nên
bao dung mềm mại.
Tôi về thành phố, thấy lòng mình
bỗng chật hẹp. Những gì trước đây tôi cho là đúng, bây giờ tôi đâm nghi
ngờ. Những gì trước đây tôi luôn theo đuổi, giành giật để có, bây giờ
thấy chẳng còn quan trọng nữa.
Những tay thét ra lửa,
những tay sừng sỏ mà tôi từng kính nể, bỗng dưng tôi thấy họ bình
thường. Họ cố gắng dùng đôi bàn tay chứng tỏ mình, khuếch trương mình,
những cái họ có được chỉ là thứ trơ trẽn. Họ không bình yên trên vật
chất họ có được. Họ khoác những chiếc áo sang trọng, tay đeo đầy những
kim cương, xịt toàn nước hoa hảo hạng, nhưng không bao giờ có mùi hương
thanh tao, dịu ngọt, tỏa lan khắp bầu trời.
Tôi bị ám
ảnh, vì trong tôi hoài thai một lẽ sống. Tôi muốn thoát khỏi bàn tay
của chính mình. Tôi là người tìm kiếm bàn tay đẹp.
Bàn
tay biết dang ra, biết sẻ chia là bàn tay đẹp. Bàn tay biết nắm lấy tay
người bất hạnh hơn mình để cùng bước là bàn tay đẹp. Bàn tay biết nâng
niu, gìn giữ cái đẹp, cái chân, cái thiện, là bàn tay đẹp. Và hàng ngàn
định nghĩa về bàn tay đẹp khác. Có bàn tay cầm nắm rất nhiều, có thể
điều khiển người khác. Có bàn tay xòe ra ăn từng đồng lẻ bố thí. Có bàn
tay khéo léo làm nên những tuyệt tác nghệ thuật. Có bàn tay vụng về chỉ
làm đổ vỡ mọi thứ khi chạm vào. Có bàn tay cho đi. Có bàn tay giữ lại.
Nhưng khi về với đất, bàn tay nào cũng rỗng. Rỗng tuyệt đối.
Vậy
sao không ướp hương cho đôi tay mình, tôi tự hỏi lòng như thế. Có hàng
ngàn cách ướp hương. Như ma sơ Mây, ướp hương thánh thiện, âm thầm,
khiêm cung, bé nhỏ, mà hương thơm lại bay vượt mọi không gian. Có bao
giờ Mây kể lể với Giê su về mình không? Chắc không, vì Mây không có thời
gian cho mình, đủ biết lo cho mọi người thôi.
Khi
sinh ra, tay tôi nắm chặt. Khi chết đi, tay tôi buông thõng. Từ nắm chặt
đến buông thõng, một hành trình dài đầy nụ cười hạnh phúc và nước mắt
đau thương...
No comments:
Post a Comment