(Phi Vụ Kontum)
Kontum bị bao vây, đường bộ Kontum-Pleiku bị cắt đứt. Chỉ có tàu bay mới vào Kontum được.
Lệnh cắm trại
100% hơn cả tháng,
tối
nào cũng vào cư xá độc
thân ngũ. Đi bay hai ngày nghỉ một ngày. Ngày nghỉ phải
ngũ bù đến
trưa đi ăn sáng thì đã hết
nữa ngày. Chiều năm giờ vào coi phi vụ lệnh
xem ngày mai đi đâu?
Như
thường lệ
vào điểm danh 5 giờ chiều và
xem phi vụ lệnh luôn. Ngày mai túc trực hành quân. Ðang ngồi trong phòng
họp
phi đoàn chờ điểm danh, Th/u
Tâm đến ngồi bên cạnh với vẽ mặt buồn thiu.
Tâm nói: “Ngày mai ông bay
thế gìum tôi đi.”
Tôi nhìn Tâm hơi
ngạc
nhiên: “Đi đâu?”
Tâm: “Đi
Kontum.”
Tôi nhìn Tâm mỉm
cười: “Mới
cưới vợ lạnh cẳng
hả?”
Tâm nhìn tôi như
cầu cứu buồn xo.
Bạn
bè trong phi đoàn mới
đi ăn đám cưới
con nhà Tâm hơn vài ba tháng. Dân đi bay cũng lắm dị đoan, vì mình là Pilot tiểu
đồng
nên chưa thấy
nhưng nghe nói thì nhiều. “
Thằng nào mới
cưới vợ hay mới có con, đi
bay hay gặp xui xẻo lắm!” Thông cảm mối lo âu của ông bạn mới
cưới vợ. Mình độc thân mà sợ
cái quái gì, trời kêu ai nấy dạ.
Tôi tiếp: “Bay với
ai?”
Tr/u Hùng
(Xùi.)
Gìa lại hỏi Tr/u Hùng có chịu
bay với tui không?
Tâm đi tìm Tr/u Hùng. Vài
phút sau trở lại và làm dấu OK.
Tôi đi lại bàn Sĩ Quan Trực
xem lại phi vụ lệnh của Tr/u Hùng – Th/u Tâm thì thấy
Song Mao – Kontum hai lượt.
Tháng
ngày căn thẳng, những phi vụ
nguy hiểm Sĩ Quan Hành Quân phải cắt bay đồng đều. Nếu đi Kontum thì khỏi phải
đi thả
dù hay đi Cambodia. Phi hành đòan của
Tr/u Hùng (Dơi) đi thả dù ở
Cambodia vừa bị bắn.
Tr/u Hùng (Dơi) bị gãy chân
nên Th/u Lãng Du phải bay về
đáp TSN. Đó cũng là phi vụ
đầu tiên của
phi đoàn tôi bị
thương.Địa
danh Kontum như một kỷ niệm
yêu dấu. Lúc Ba còn trong lính, có lần trung
đoàn phải
lên đóng tại Kontum. Tết đến
Ba không về nhà ở
Nhatrang được nên Má phải
mang bốn chị
em chúng tôi lên ăn Tết ở
xứ
cao nguyên này. Năm đó tôi còn học tiểu học, thành phố Kontum rất nhỏ,
chẳng khác gì một thị trấn của quận cở lớn. Tôi rất ngạc nhiên vì Kontum đất
trắng mà Pleiku lại đất đỏ. Chẳng hiểu gì về địa chất và núi lửa cả.
Căn nhà của
ba má mướng nằm ngay
bờ
mương, có vài cây dừa.
Dưới giốc
con đường
trước mặt nhà, phía tây có
hai cây dầu đôi thật lớn,
và phía đông là chợ Kontum.
Ngày mồng một Tết không rộn
ràng và vui như ở quê
Nhatrang. Có nhiều bà con, anh em họ, và bạn
bè hàng xóm để
đánh bài cào, xì lát, bầu cua
. Xong rồi
kéo nhau đi coi ciné mà khỏi
phải xin phép Má. Tôi và thằng em trai mạo hiểm xuống chợ để xem phố Kontum, và
cầu may bầu cua cho qua ngày Tết. Những tháng ngày yên tỉnh, đi
bay với
Đ/u Lay cũng được ông dẩn về
nhà (tiệm bán gạo) ở phố
Kontum ăn trưa. Ông cũng có cô em gái thích KQ, nên tôi cũng định nộp
đơn chờ cứu
xét.
Phi
đoàn có bốn pilot tên Hùng.
Hùng Xùi, Hùng
Dơi, Hùng Hiệp
Sĩ Say, và Hùng Vương Vũ. Hùng Xùi và Hùng Dơi thì tôi không biết từ đâu ra (before my time) , Hùng Hiệp Sĩ Say thì
mấy cái răng cửa bị mất nên dễ hiểu,
và Hùng Vương Vũ là vì giống
tài tử Hong Kong trứ
danh. Phi đoàn cũng có hai người tên Lộc, Th/t Lộc và Tr/t Lộc. Th/t
Lộc
là Phi Đoàn Trưởng, tốt
nghiệp
trường sĩ quan Salon, và có một thời bay Caravelle bên Air Vietnam. Còn Tr/t Lộc,
đầu lúc nào cũng chải dầu rất láng, mang giày dân sự demi boot mỏ nhọn, áo bay không bao gìờ
mang lon, mà chỉ có hai cái nylon feld
(fuzzy side) rất lớn trên vai, và
chạy xe lambretta trắng rất gồ
ghề.
Tôi chưa bao giờ thấy Tr/t
Lộc đội calot hay nón jockey, chắc là sợ
làm hư mái tóc đẹp
như Elvis. Vì tánh tình cũng
không thuộc loại sting
nên trưởng
phi cơ và chức sắc
trong phi đoàn làm ngơ, có hại thằng
tây nào đâu. Bộ gío có ngầu
nên Tr/t Lộc cour
được một em au tête.
Trong lúc ngũ trưa, cô nàng thèm ăn hàng rong, nên lục túi áo bay của chàng tìm bạc lẻ trả
tiền chè. Vì thế mới thấy thẻ quân nhân là Trung Sĩ Lộc. Lộc là áp tải nên phải
nhận
và hướng dẫn
hành khách lên tàu, đó cũng là cơ hội để Lộc yêu nghề bay bỗng
hơn. Về
phi đoàn hơn một
năm nên cũng có vài lần bay
chung với Lộc và hiểu
thêm người chiến sĩ Không
Quân đặc biệt này. Cùng nhau chia xẽ buồn vui, hiểm
nguy nên dân bay ít ai quan tâm đến những chuyện lẻ tẻ bề
ngoài. Trung Tướng
Tư Lệnh Không Quân lái Harley-Davidson, đầu trần, easy
rider trong căn cứ TSN, làm các pilot tiểu đồng mới về
nước thèm nhỏ giải.
Đáp xuống Song Mao sau 9:00
sáng, vào bải đậu, vừa tắt máy, đã thấy
lính Sư Đoàn (SĐ) 23, hàng hai đi ra phi cơ. Không nói, cuời, những khuông mặt nghiêm nghị, âu lo
của chiến sĩ SĐ 23 lần
lượt lên tàu, chỉ
làm theo hướng dẫn
của
phi hành đoàn (PHD), và sĩ quan chỉ huy của
đơn vị. Vì trang bị cá nhân
full load với
vũ khí và đồ cá nhân, nên tàu
chỉ chở
được
60 người. Chiếc nón
sắt,
cái ba lô, cây súng, đi vào cỏi chết để đánh đuổi cộng quân, giải vây
một thành phố mà tôi biết chắc,
trong đám lính này, hầu hết
Kontum không phải
là nơi chôn nhao cắt rún của
mình.Rời tần số Peacock, đổi
sang tần số
phi trường Kontum. Không nghe
gì trên tần số. Cố gắng gọi vài lần không nghe gì hết. Chúng tôi đổi sang tần số
FM để xin hướng gió và tin tức
phi trường. Liên
lạc
được với Kontum tower qua FM. Nhận
hướng gió và tình
trạng
phi trường vẫn còn trong tình
trạng báo đông.
Tr/u Hùng nhìn tôi
cười: “ Coi chừng việt cộng nó trả lời
đó.”
Từ trên 5000 bộ nhìn
về
hướng
phi trường, từng cụm khói
rải rác chung quanh phi
trường, thật ảm đạm, và bầu
trời vắng tanh. Chỉ có một mình chúng tôi trên không phận.Tr/u Hùng: ”Mình làm một pass
băng qua phi trường
coi hướng gió, rồi vô luôn,
khỏi vào downwind. Vô parking không tắt máy, cho hành khách
xuống xong là mình đóng ramp, ra phi
đạo cất cánh liền.”
Sau khi bay qua phi
trường, nhìn cụm khói bay lên, gió ngang rất
nhẹ
nên đáp đầu
nào cũng được.Chúng
tôi vào đầu phi đạo
từ
phía Pleiku lên cho được
an toàn hơn. Từ xa sau khi line up với phi đạo, và straight in approach. Làm thủ tục before landing. Jet on. Tr/u Hùng cut power . Tôi thả full flap. Chiếc C123K rớt
xuống
như cục đá từ trên 5000
bộ.
Tr/u Hùng điều chỉnh power để đáp cho đúng điểm. Đáp ngắn
chừng nào hay chừng đó. Tất cả đều im lặng trên không phận
phi trường. Cái không khí
ngột ngạc, lo âu, hồi họp, chờ pháo kích và phòng không của VC. Chắc
là địch
đang nghĩ dưởng sức sau trận
chiến
đêm qua hay chuẩn bị
tấn
công đêm nay nên không một
tiếng súng. Vào bải đậu, máy vẫn còn chạy, cửa sau tàu mở ra vội vàng cho các
chiến sĩ bộ binh chạy ra khỏi tàu. Áp tải báo cáo:” Hành khách
xuống hết rồi.”
Chúng tôi vội
vàng đóng cửa sau và di
chuyển ra phi đạo.
Tr/u Hùng làm một màn cất
cánh thật hot. Full power, jet 100%, hold brake cho đến
khi brake không còn giữ
được nữa mới release brake.
Con tàu phóng đi thật nhanh
trên phi đạo.
Trong vài giây đồng hồ đã
đạt
được lift off speed. Vì tàu trống rất nhẹ và
không hành khách nên Tr/u Hùng làm một cái maximum climbing turn thật gắt quẹo
về
hướng
Pleiku.Đáp
Pleiku sau 12:00 trưa để đổ
xăng, chuẩn bị
cho lượt thứ
hai và cũng để ăn
trưa
luôn. Tranh thủ thời gian,
cần phải
đáp Kontum trước khi trời tối
nên PHD vào câu lạc bộ
trong phi trường ăn vội vàng.
Ra tàu trở lại thì cũng đúng lúc xe xăng vừa làm xong nhiệm
vụ.Những
đám mưa mây lẻ tẻ không có gì
trở ngại cho bay VFR.
Gần đến Song
Mao Tr/u Hùng nói:” Mai đáp cái này đi.”
Tôi nhìn Tr/u Hùng thật nhanh
xem sao mà ông dám cho mình đáp
phi trường này? Ông ta
tỉnh
bơ không nói gì hết, mắt nhìn
thẳng
phía trước
trông như củ khoai.
Vì đã đến đây hồi sáng nên
cũng quen với phi đạo của Song Mao. Ngắn và hẹp (phi đạo dỉ sắt?) chỉ vừa đủ
điều kiện để C123K đáp. Về
phi đoàn đã lâu nên lông cánh
cũng khá vững vàng, và chuẩn bị để đi học hoa tiêu chánh. Có lẻ vậy
nên được
huynh trưởng dợt gà cho
cứng
cáp. Cơn mưa rào vừa tạnh,
gío ngang cũng không mạnh lắm
nhưng phi đạo
ướt mem. Đi bay
với
các huynh trưởng có vỏ
giỏi
hay thương đàn em nên pilot
tiểu đồng
được cất
cánh và đáp nhiều
hơn. Vào final approach, phi đạo ngắn nên phải đáp ngay đầu phi
đạo , right spot
như navy pilot đáp trên hàng không mẩu hạm chớ không thì chạy ra hàng rào
cuối phi đạo, ngồi
chơi sơi nước. Mấy ông thầy
Mỹ
thường phàn nàn mổi khi học
trò đáp mạnh
trên phi đạo: “You land like navy pilot.”
Gío ngang, phi đạo lại hẹp
nên rất dễ over correction, chỉ cần
nghiêng cánh một chút là thấy bánh phải
nằm trên bờ cỏ xanh của phi đạo. Tôi cố đạp rudder trái để mang tàu vào giửa phi đạo
thì thấy cái rudder cứng ngắt. My mentor mặt lạnh
như tiền, nhìn thẳng phi
đạo
trước mặt. Thì ra ông ta đã
đở cho mình sớm
hơn khi cần phải make correction.
Đó là tài của
người bay giỏi
và đầy kinh nghiệm nếu không
thì bánh phải đã chạy trên cỏ. Thank you ! Thank you!
Sau khi kéo power về idle, đẩy cần lái mạnh về
phía trước,
và đạp thắng thật mạnh, con
tàu chặm dần cũng là lúc Tr/u Hùng take
over và dùng steering wheel dẩn
tàu về bải đậu.
Tôi thở phào nhẹ nhỏm. What’s a landing!
Cũng
như lúc ban sáng, lính SĐ 23 với chiếc nón sắt, cái ba lô, và cây súng đi
vào cỏi chết để giãi vây
Kontum. Cái cảm giác xúc động lần này trong tôi, không lo lắng cho họ
nhiều
như ban sáng, có lẻ vì quen
với cảnh ra quân vào vùng chiến trận. Tôi thầm nhủ xin ơn trên che
chở cho họ
được bình
an.Vừa bắt liên lạc
được với Peacock thì
được lệnh từ Phong Đăng:
- Bằng mọi cách bạn phải đáp
Kontum pick up
phi hành đoàn bạn. Tàu bị
pháo kích và bị
cháy. Phi hành đoàn đang chờ
bạn.
Tôi chỉ lo cho phi vụ của
mình nên không để ý đến những phi vụ khác đến Kontum cùng ngày.
Tr/u Hùng nhìn tôi khẻ gật
đầu
và cười mỉm:
- 425 tụi nó bay
từ
Qui Nhơn lên.
Chúng
tôi cùng cười:
- Tàu bay cháy mà sao bay mùi
thuốc ba số
năm thơm qúa. Không biết
thằng nào bay chiếc đó?Sự giởn cợt, dí dỏm
của
dân phi hành khi bay vào nơi nguy hiểm hầu
như để
quên đi phần
nào cái âu lo và căn thẳng
đợi chờ. Vì đã quen hướng gío vào ban sáng và tình hình phi
trường nên chúng tôi khỏi phải thăm dò
như
ban sáng. Nhìn đồng hồ đã qúa
4:00 chiều.
Tr/u Hùng lặp lại
như lúc sáng, chỉ
thêm:
- Phải chờ
cho phi hành đoàn tụi nó lên
hết rồi mới cất cánh.
Vào bải đậu nhìn chiếc C123K
cháy rụi một cánh, nằm
chơ vơ trong buổi chiều ảm
đạm, đầy khói lữa. Một ý nghĩ vụt qua đầu thật
lẹ: ” Nếu tàu mình bị
hư là nằm lại đây tối nay.
Giờ này trể qúa đâu còn chiếc nào xuống cứu bồ về TSN!”
Tàu vừa ngừng, máy còn chạy,
jet không tắt, cửa sau vừa mở ra cho
lính xuống. Một cảnh
tượng hổn loạn
tôi chưa từng thấy. Khung
cảnh yên tỉnh không một bóng ma của
phi trường bây giờ náo động,
rộn
ràng. Người ở
đâu dưới
giao thông hào tràn lên như kiến, ùa chạy
vào phi cơ, toàn là đàn bà, con nít. Phi vụ lệnh là bay tàu trống về TSN. Chúng tôi
nhìn nhau như
tìm câu trả lời
để
đương đầu với cảnh hổn loạn
này. Tr/u Hùng hỏi:“
Phi hành đoàn lên hết
chưa?”
Áp tải trả lời: “Lên hết
rồi,
nhưng không đóng ramp
được.
Đàn bà, con nít đứng đầy ramp không
đóng được”
Sự lo lắng bắt đầu hiện rỏ
trên khuông mặt mọi
người vì sợ pháo kích, trời
vừa chạng vạng tối, mà over load thì
làm sao cất cánh. Tôi nhìn ra sau thấy
người chật kín, thiên hạ đả
leo lên tận
sau đuôi tàu bay, không còn
một chỗ trống
mà người vẫn cố tràn lên tàu.
Tr/u Hùng: “ Cố đóng ramp lại để cất cánh.”
Tàu bắt đầu di chuyển ra phi
đạo
nhưng ramp không đóng hết
được vì người trên tàu còn cố
kéo người
dưới đất lên. Cái ramp còn nằm nửa chừng. Ra đầu phi đạo
rồi mà ramp không
đóng được. Giọt nắng cuối cùng trong
ngày còn lại vừa đủ để chúng tôi thấy rỏ phi đạo.
Hold brake, full power, jet 100%, release
brake, con tàu từ từ
chuyển bánh.
Tôi nhắc chừng: “ Đóng ramp
được
chưa?” Áp tải:“
Chưa được vì tôi còn ráng kéo
bà gìa lên.”
Tôi liếc nhìn Tr/u Hùng, ông
khẻ gật đầu
như thầm nói:“Let’s go.”
Con tàu chạy gần hết phi đạo
mà tốc độ tăng thật chặm. Vừa đủ lift off
speed, Tr/u Hùng từ từ kéo cần lái lên vừa đủ để khỏi bị stall thì cũng vừa hết phi đạo. Hàng rào
kẻm gai cuối phi đạo hôm nay sao mà cao qúa. Coi chừng
vướng hàng rào kẻm gai thì
toi mạng.
Con tàu như muống rung lên,
vừa đủ bay qua đầu dây kẻm gai.
Áp tải la lên:” Bà gìa bị dây
kẻm gai rồi.” Như
một luồng điện chạy qua tim
mình. Cửa
sau đóng kín. Con tàu tăng tốc độ và
từ từ lên cao. Chúng tôi hoàn toàn im lặng. Cái im lặng chia xẽ
sự đau thương mất
mác, và như tự trách mình đã
để hành khách gặp tai nạn. Tất cả PHD lặng thinh, chỉ biết làm bổn phận của
mình. Xa xa thành phố Pleiku đã lên đèn.
Đáp TSN, taxi vào trạm hàng không, vừa
tắt
máy, bước xuống khỏi phòng
lái, gặp ngay nhân viên hậu trạm
ngơ ngác hỏi :“ Hành khách có
trong phi vụ lệnh không?”
Tôi trả lời: “Không. Họ di
tảng từ Kontum về.” Người lính hậu trạm chợt hiểu,và lắc đầu để
tìm cách hướng dẫn
đám hành khách bất hợp pháp,
thảm
thương này. Hành khách vội
vàng xuống tàu, kêu gọi nhau tìm thân nhân của mình.
Tôi đứng lặng
yên như pho tượng nhìn đứa bé
gái chừng bốn tuổi. Đứa bé đứng
bơ vơ dưới
cánh tàu bay trong màn đêm, khóc nức nở với
cô đơn, sợ hải, ở
nơi đất lạ
quê người. Sau
một
ngày dài đầy căng thẳng, hình
ảnh bà già vướng dây kẻm gai vẫn còn lãng vãng trong
đầu, thân hình tôi bất động
như không còn cảm
giác.
Một
nén hương, một lời cầu nguyện
cho bốn
phi hành đoàn Phi Đoàn 423 đã
vĩnh viễn bay đi, làm tròn bổn phận trai thời chinh chiến
:
Tr/u Tuấn (Mụn) – Th/u Lãng Du – Điều Hành Viên…- Cơ Phi… - Áp Tải…
Tr/u
Trung – Th/u Sơn (Đà Lạt)* –
Điều Hành Viên… - Cơ Phi… - Áp
Tải…
Tr/u
Công - Th/u Hoàng Đình Chung*
– Điều
Hành Viên… - Cơ Phi… - Áp Tải…
Tr/u Kiệm – Th/u Hồng – Điều Hành
Viên… - Cơ Phi… - Áp Tải…
* Class 71-08 Keesler AFB.Nguyễn Mai
PĐ 423/435
No comments:
Post a Comment