Một ngày cuối thu năm ấy, với vốn kiến thức mong manh làm hành trang vào đời, anh cùng các bạn đồng lứa đã phải xếp lại bút nghiên để đi vào cuộc chiến. Những bước chân đầu tiên của người lính trẻ, anh đã đặt chân lên vùng đất cây ngọt trái lành nằm cạnh dòng sông Sài Gòn hiền hòa. Nơi đây anh đã gặp em. Cái ngây ngô của tuổi học trò vẫn còn vương vải trên màu áo trận, cũng với những e ấp thẹn thùng của em đã làm chớm nở một tình yêu trong trắng, thánh thiện để anh và em có được những ngày thơ mộng bên nhau...
Gặp nhau để rồi phải xa nhau. Đó là điệp khúc triền miên trong kiếp sống. Rồi một ngày anh phải vác ba lô về trấn giữ nơi miền sông nước mênh mông, đường xa dịu vợi, để em phải ngày đêm mong đợi những cánh thư anh viet từ một KBC đầy tang thương và khói súng. Và những cánh thư em viết cho anh chính là những dòng suối ngọt ngàođể xoa dịu những bước chân nhọc nhằn trong những ngày buồn chinh chiến.
Rồi chiến tranh đã đi qua.....
Anh đã trở về trong chiến bại và ngục tù. Và phải chăng anh vẫn còn may mắn hơn những người bạn khác, những người đã ra đi và không bao giờ trở lại?
Tuổi hoa niên của anh đã chôn vùi trong khói lửa và tù đày.
Những tháng năm dài trong đọa đày rồi cũng qua đi. Anh đã sống sót trở về . Anh vẫn được sống, nhưng phải chối bỏ quá khứ, chẳng hiện tại và không định hướng được tương lai. Anh phải đứng bên lề xã hội, thiếu vắng bạn bè và người yêu đã sang sông.
Và thời gian vẫn lặng lẽ trôi, cho mãi đau thương cứ đi bên cạnh cuộc đời. Để một ngày anh phải bước lên phi cơ , xa roi que me, về sống nơi vùng trời xa lạ, đầy những xa hoa vật chất nhưng khiếm khuyết tình người. Anh như chim trời gảy cánh, và đang một lần nữa, chập chững bước chân vào đời.
Rồi hai mươi năm sau...
Trong một chuyến trở về thăm lại cố hương, anh đã tình cờ găp lại em. Hai đứa nhìn nhau ngậm ngùi thổn thức. Hai mươi năm trời xa cách biết bao điều cần nói cho nhau. Nhưng có nói được gì đâu. Bức tường định mệnh đã ngăn đôi. Chỉ nói cho nhau bằng ánh mắt. Mong thời gian dừng lai. Chưa hợp đã tan, và em, nước mắt lưng tròng, tiễn bước anh đi như tâm trạng của Hàn Mặc Tử…
"Người đi một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn kia bỗng dại khờ "
Những ngày thăm lại quê hương cũng thoáng qua mau. Có ai níu kéo được thời gian. Giờ đây chỉ còn lại cho nhau những ngày dài nhung nhớ. Và một chiều anh lại bước lên phi cơ, giả biệt khung trời nắng ấm để trở về miền đất lạnh xa xôi, ru mãi hồn mình bằng câu thơ HD :
"Tình chỉ đẹp khi còn dang dở
Đời mất vui khi đã vẹn câu thề"
California, mùa Giáng Sinh 2011
Võ Văn Lù
Vỏ văn lù là một người bạn cùng khóa 10b/72 đồng đế và củng là bạn tù cải tạo ở tiểu đoàn 3 bà rá phước long có lẻ bạn nhớ Trí cồ .sau khi trốn trại và bị bắt ở xả đức hạnh và bị giam lại dưới hầm 2m..rất mong được liên hệ với bạn,
ReplyDeleteliễn 10b/72 đồng đế.