Tôi kể chuyện” Vui buồn đời bay bổng” bên Mỹ này ngoài đời dân sự chớ không phải chuyện bay bổng hồi còn mặc áo liền quần bên VN đâu nghe quí bạn .
****
Tôi bay cho mấy hảng hàng không dân sự nhỏ lớn bên Mỹ này tính đến nay hơn 20 năm , hảng tôi hiện đang làm lâu nay đứng hạng 6 trên xứ Mỹ này , hảng có năm ngàn Pilot .Tôi là phi-công VN duy nhứt bay cho hảng này ngoài ra cũng có hai ba ông Tàu đẽ bên Mỹ và ba bốn ông người Hawaii trông cũng rất Á-đông , riêng bên mấy cô tiếp-viên hàng không của hảng này thì dường như có 6 cô người VN (Trong số 10 ngàn cô và cậu tiếp-Viên) tôi có dịp gặp mới 2 cô VN , một cô tên Diệp nguời Bắc gia đình đâu bên Orange county cô này lớn tuổi , thường nói năng bằng tiếng Việt rất lớn tiếng mỗi lần cô gặp tôi, tôi biết tên cô làn Diệp cũng nhờ tấm card Noel cô gởi cho tôi bỏ trong hộp thư của tôi , còn trong giấy tờ cô ấy tên là Brigit (nhưng không giống Brigit Bardo của Tây) .Tên họ của cô cũng Mỹ luôn (lấy họ chồng Mỹ trước khi ly-dị ) nên dù có đọc trong danh sách Phi-Hành đoàn chả ai biết cổ là VN. Cô thứ nhì tên Thi-Thi Trần ( gia đình bên Washington DC cô này dường như là thứ nữ của một cựu đại-sứ VN họ Trần ?) qua Mỹ lúc còn nhỏ nên không nói được tiếng Mẹ đẻ , có một lần đi bay gặp cô này tôi hỏi sao Thi-Thi người Việt nam mà hỏng biết nói tiếng Việt ?. Cổ biết tôi muốn chọc quê cổ nên trả lời bằng tiếng Mỹ là “ Tui nói tiếng Việt không được nhưng mà anh tui nói được …!.Tôi bảo “You nói được tiếng Việt thì mới quí chớ còn Anh của You nói được tiếng Việt thì Who Care ?….
****
Chừng 10 năm trước lúc đó tôi còn bay loại Boeing–727 (bây giờ thì đang bay Boeing-737 hảng đã bỏ tất cả loại 727 , loại này đã củ kỹ và tốn tiền bảo trì..) nên tôi hay đi các đường bay dài từ vùng đông bắc xứ Mỹ này về California (Ba má và các anh chị em tôi đều ở bên Cali nên hầu như tuần nào tôi cũng về bên đó). Một buổi sáng sớm thứ bảy lúc đậu tại phi-trường Dayton bên tiểu ban Ohio chờ các chuyến bay khác đến để chuyển hành khách từ các phi-trường phụ cận về Los Angeles . Cô tiếp viên người Mỹ bước vào phòng lái bảo tôi là dường như có mấy “ teen ager ” người VN ở phía sau .You còn nhớ tiếng VN không , xuống nói chuyện với mấy cô ấy cho vui… Tôi nghe vậy liền buớc ra khỏi cockpit tiến về phía sau để tiếp chuyện và xem mặt mấy cô bé này , lỡ họ là Tàu hay Cambodia thì chắc là tôi ngọng , còn Mít thiệt thì tôi sẽ tiếp chuyện …3 cô người Việt đúng theo sự quan sát của cô tiếp viên người Mỹ , vì từ đàng xa tôi đã thấy có 3 cô gái Á-Đông , một cô lớn tuổi nhứt trong đám (khoảng trên 20 tuổi ) ngồi gát cẳng lên thành ghế phía trước cô này đang dán con mắt vào cuốn chưởng , tôi chỉ đọc được chữ “Điêu” của hàng trên và chữ “Hiệp” hàng dưới của bìa sách cuộn lại phía sau , chắc là là cuốn Thần Điêu Đại Hiệp?. Cô này ngó chăm vào cuốn sách chưởng và tuyệt nhiên màng không nhìn đến tôi , hai cô kia thì còn nhỏ khoảng 17,18 tuổi hai cô bé kia nhìn tôi và có vẻ hơi mắt cở khi thấy tôi tiến đến gần, tôi bèn tươi cười và thân mật làm như đã quen thân đâu lâu ngày ,tôi nói “Uả..Chào mấy cô , mấy cô ở đâu tới đây.? “.Hai cô nhỏ không trả lời nhưng chỉ nghe cô lớn trả lời cộc lốc “Grand Rapid” , tôi nghe nói Grand Rapid thì liền hỏi ngay , vậy ở trển mấy cô có biết tiệm thực phẩm Sài gòn của anh Thành(437) không ?.(Hồi đó trên Grand Rapid chỉ có mổi 1 tiệm thực-phẩm Á-đông của Đ/u Thành nhọt nên nghĩ rằng người Việt mình ai ở trên thành phố này cũng biết, anh Thành là chủ tiệm , anh là trưởng phi-cơ C-130 của tôi hồi xưa bên VN ) . “Hỏng biết ” cô lớn trả lời với một giọng cộc-lốc đanh đá miễn cưởng tôi nghe thật thấy khó có cảm tình , và cô ấy cũng không thèm nhìn đến tôi khi nghe tôi hỏi .Theo sự quan sát của tôi thì dường như mấy cô này ở đảo mới qua nên nước da cô nào cô nấy đều đen đúa xạm nắng , tôi nói thầm trong bụng ; chắc mấy má nhỏ này đã từng ở với Việt cộng một thời gian , nên mới được tụi nó giáo-dục kỹ quá thành ra mới ăn nói kiểu này.
Tôi tính náng lại hỏi thêm chuyện nhưng cảm thấy mửng này chắc chả đi tới đâu , nên đành chào qua loa mấy cô ấy rồi vội quay gót trở lên phòng lái , lúc quay lưng đi được một khoảng tôi nghe sau lưng giọng của hai cô nhỏ nói với nhau : “ Ý cái ông Bi lốt đó người Diệt-Nam “ .Tôi lại nghe giọng đanh đá của cô lớn nhứt hồi nảy nói lớn với hai cô bé kia “Thằng chả Pilốt thây kệ mẹ thằng chả chớ bây để ý làm thá cái gì” .Tôi nghe rõ lắm nhưng giả bộ như không nghe gì cả cứ tiếp tục bước vào phòng lái của chiếc Boeing-727 đóng cửa nhẹ lại như không có chuyện gì .Tôi ngồi vào ghế lái mà lòng cãm thấy ngao ngán cho lối giáo dục của một chế độ.!.Cô ô-tét đờ le Mỹ thấy mặt tôi xụi lơ và có lẽ cô thấy sao tôi chỉ nói có 2 ba câu rồi bỏ đi , cô bèn chạy theo gỏ cưả bước vô hỏi tôi bộ mấy cô nhỏ đó không thích you hả , tôi đành phải nói dối : Mấy cô đó người gốc Cambodia nên không hiễu tiếng Việt của tôi….!.
****
Vài tháng sau đó mỗi tuần tôi vẫn bay đường qua Cali nhưng thay vì ở lại Los Angeles 24 tiếng để bửa sau bay về thì hảng lại cho bay thêm một đường bay ngắn nửa xuống San Diego và ở lại đó cho đến ngày hôm sau . Hôm ấy có một ông tiếp-viên phi-hành người Mỹ đen tên Bill , ông này hồi xưa có sang Việt Nam tham chiến , lính bộ-binh đóng đâu trên Komtum , ổng nói chuyện rất tếu và biết tôi VN nên hay chạy lên phòng lái nói chuyện và chọc quê tôi hoài.Không biết hồi đó có ai dạy ông hát bài tiếng Việt , mà hể gặp mặt tôi là ông hát tiếng Việt giọng Mỹ đen đặc rệt của ổng tôi nghe mà cứ cười hoài , ổng hát “mọt cham em oi chiều nay mọt cham phần cham..”.
Phi-cơ có nửa giờ đậu tại Phi-trường Los Angeles để đổ xăng và làm sạch sẽ tầu trước khi tiếp tục bay xuống San Diego , tối hôm trước không ngủ được ngon lành nên tôi làm biếng ra khỏi phòng lái để gọi Phone cho gia đình ba má tôi vì lát nửa sau khi đáp San Diego tôi lại sẽ quá giang tàu này trở lại Los Angeles để về nhà ba má tôi và thăm các bạn bè vùng này . Đang ngồi liêm diêm ngủ trên ghế lái thì tôi nghe có tiếng mở cửa tôi cứ tưởng mấy người làm phận sự clean tàu vô phòng lái làm sạch sẽ , tôi mở mắt ra quay lại nhìn thì thấy có một cô gái VN tóc dài thò đầu vô , cô thấy tôi quay lại ngó nên cô nói bằng một giọng vui vui khác hẳn với cái giọng sắc đá của mấy cô gái mà tôi đã gặp cách đây vài tháng trước. Cô này nói : “ Dạ xin lổi ..Tui nghe cái ông Mỹ đen ở đằng sau nói ông là người Việt-Nam…mà , mà ông có biết nói tiếng Việt không ? “. Tôi nghe vậy bèn trả lời “ Dạ tui người Mỹ ..mà Mỷ da dàng chớ không phải Mỹ thiệt…tui đẻ ở Vĩnh-Long nên tiếng Việt tui nói cũng rành như cô vậy đó.”.! Cổ nghe vậy bụm miệng cười và nói “Ý cái ông này ngưòi Việt thiệt…”.Rồi cổ đóng của cái rầm chạy về phía sau. Tôi tính bước ra nhưng lúc đó hành khách bắt đầu bước vô phi-cơ nên tôi đành ngồi lại. Chừng đáp ở San Diego tôi ra đứng trước cửa cocpit để chào hành khách, chuyện này ít khi tôi làm vì gặp ai cũng nói Good bye với Thank you mãi nên tôi không thích, cô gái VN hồi nảy bước ra sau cùng , có lẽ là muốn nói chuyện với tôi, tôi đi rảo bước với cô ra ngoài cổng , cô giới thiệu cô tên là Trúc-Liên , xuống đây để họp về ngành giáo-dục vì cô là giáo-viên .(Hèn chi ăn nói lịch-sự có nét.) Tôi chưa kịp nói thêm gì thì đã có mấy ngươi Mỹ trong ban tiếp tân biết cô, chạy lại xí xô xí xào huyên thiên nên tôi bị xếp de, đành xin kiếu . Trước khi chia tay ; cô giáo này còn nói khi nào ông bay ghé ngang chổ tụi này, có ở lại lâu mời ông ghé lại chơi với gia-đình tụi này..Ông xã và mất đứa con tôi thích cũng máy bay lắm…… Tôi ừ ừ dạ dạ vân vân rồi cất bước….. À mà cũng lạ, cô giáo này quên không cho tôi biết cô ở tiểu ban nào thành phố nào ..điện thoại, địa chỉ ở đâu..làm sao mà tui thăm gia đình cổ cho được, cổ làm như là Pilốt ông thánh cái gì cũng biết, ai ở đâu cũng biết hết chắc….Lúc đó tôi mới có 40 tuổi, tôi không biết tại mình lẫm cẩm hay cô giáo kia lẩm cẩm…? .
****
Lúc mới vô các hảng Airlines thì thường ai cũng phải bắt đầu là ông Cơ-phi (Flight Engineer) của loại Boeing-727 rồi hai ba năm sau mới được cho đi học làm co-pilot , mấy cô tiếp-viên hàng-không biết là mấy tên cơ-phi đều là ma mới nên mấy chị này hay hù tuị tôi lắm. Hồi đó tôi mới vào hảng chừng được 6 tháng , có một cô tiếp viên người Mỹ tên là Vicky, lúc đi bay chung cùng một chuyến bay 4 ngày , tôi thấy sao cổ cứ ngó tôi hoài, tôi nói trong bụng “bộ cái bà già này hồi đó tới giờ chưa thấy Pilot người Á-đông hay sao mà cứ nhè tôi mà kên xì tin hoài vầy nè…” ngày thứ nhì của 4 ngày đi bay , chị Vicky nhân lúc phi-cơ đậu trên một giờ tại phi trường Dallas bả ngó trước ngó sau thấy vắng người vì hai ông pilot người Mỹ đã bỏ ra ngoài gọi Phone hay uống Cà phê gì đó , chị liền bước vào phòng lái chỉ vào mặt tôi kiểu ma cũ ăn hiếp ma mới , hất hàm hỏi :Phải you người Việt-Nam không ? Tôi nói phải , sao you biết ? .Bả nói thấy trong danh sách phi-hành đoàn có một mình you last name là Phạm thì you phải là người VN. Rồi bà Vicky này lại nói hồi năm 1966 , tui có ở bên Sàigòn lúc đó tui mới 17 tuổi..còn you thì chắc là hồi đó mới đẻ phải không ? Tôi trả lời Yes tỉnh queo . Sau 4 ngày đi bay chung trước khi tan hàng xong phi-vụ tôi chận bà Vicky lại chào và trước khi từ giả tôi nói nè Vicky con gái lớn của tui năm nay mới có 14 tuổi thôi nghen….. tôi cố ý nói vậy chi chị Vicky này nếu có đầu óc thì tối về tính lại coi tôi đẻ hồi nào….
Hảng có trên 10 ngàn cô tiếp viên nên lâu lắm, có khi cả đến hai ba hay 4 năm mới có dịp bay chung lại cùng phi vụ .Ba tháng sau đó tôi lại tình cờ bay chung với chị Vicky này một lần nữa(11 năm nay tôi chỉ gặp lại chị Vicky này có một lần dưới đất) lần này chị có vẽ thân thiện và tử-tế hơn lần trước có lẽ chị nhớ lại lần đầu gặp tôi điểm mặt nói tôi mới đẻ , còn chị ta thì đã 17 tuổi. Thực ra chị nhỏ hơn tôi đúng một tuổi , chị nói hồi đó ba của chị làm bác-sỹ tại bịnh viện Chợ Rẫy nên chị theo gia-đình sang Việt Nam, nhà ở khu chợ An-đông trên 3 năm, chị thường hay ra hồ tắm Đô-thành tắm , chị hỏi tôi có biết hồ tắm Đô-Thành không?. Tôi nói biết , chị lại hỏi một câu thật ngây thơ :sao hồi đó tui đi tắm ở đó hoài mà tui hỏng gặp you , tôi nói hồi đó tui mới đẻ mà tắm với lội làm sao được hả… Big sister…?. Chị Vicky biết tôi chọc quê nên mặt mày đỏ ké... Tôi nói tại hồi đó mỗi lần đạp xe đạp ngang hồ tắm đô thành tôi thấy cả bầy xẫm vừa tắm vừa kỳ-cọ nên nước dơ lắm, ai mà dám chui vô đó bà hả bà nội !. Chị Vicky nói hồi đó chị thích ăn cái hột gì ngọt ngọt mặn mặn của mấy chị người giúp việc hay mua về , tôi nói “Xí-mụi” , mắt chị sáng lên nói đúng rồi, sao you biết ?. Mà thứ đó bên này có bán không ?.Tôi nói có chớ, thứ gì mà không có ở xứ này. Tuần tới tui có chuyến bay qua San Francisco để tui mua cho bà mấy gói ăn chơi. Tôi qua San Francisco tuần lễ sau , ở đó được một ngày sau khi thăm mấy bậc đàn anh KQ dưới San Jose , trên dường về nhà nhỏ em ngủ tối, tôi ghé chợ tàu Oakland mua cho chị Vicky 5 gói Xí Mụi , hôm sau về tôi thẩy vào hộp thư cho chị Vicky , tuần lể sau đi bay trở lại tôi check trong hộp thư của tôi thấy có mảnh giấy nhỏ do chị Vicky viết bằng tiếng Mỹ , đại-ý cám ơn tôi về mấy gói xí mụi , chị nói ăn ngon hơn hồi đó và thấy rất nhớ Saìgòn và mấy người giúp việc cho gia đình chị ta, không biết bây giờ họ chết sống ra sao . Bên dưới mãnh giấy có đề hai chữ “Cám ơn” bằng tiếng Việt có bỏ dấu đàng hoàng đúng chính tả và còn ký tên “Chị Hai” có bỏ dấu nặng dưới chữ chị .Tôi đọc thấy vui vui và cười thầm : Mua đồ cho má này ăn rồi má còn xưng Chị Hai với mình nửa, ngon thiệt.… Chị là con cả nên mấy chị giúp việc trong nhà gọi chị là Chị Hai, bây giờ chị Vicky này muốn dợt le với tôi là lâu lắm rồi mà chị vẫn còn nhớ ít tiếng Việt-Nam ….
****
Trong số những Pilốt Mỹ mà tôi có dịp bay chung hằng ngày có ông Captain John Thomson , hồi đó trong KQ Mỹ lái F-104 siêu lưởi kiếm , ông có ở VN một thời gian ngắn tại Đà-Nẵng , có lần ông hỏi tôi , vợ của you qua Mỹ này còn mặc “ao dai” hay là mặc đồ như American woman ?. Tôi nói đám cưới , Tết ta hay các kỳ lễ lớn thì có mặc áo dài , tôi dạy ổng nói chữ áo dài cho đúng giọng VN . Sẳn đó ông nói , you làm ơn dạy cho tôi nói : “Hello! How are you “ bằng tiếng VN được không ? Tôi nói được , dễ lắm rồi tôi nói nếu lần tới ông gặp tôi ông nói Hello thì trong tiếng VN có nghĩa là “Chào ông” còn “How are you” tiếng VN có nghĩa là “ Ông mạnh giỏi”. Ổng nghe mới có hai câu vậy là đã lắc đầu lia lịa , sao mà khó nhớ và khó phát âm quá . “ I give up” ổng nói , nhưng tôi bảo , tôi biết là học tiếng ngoại quốc không phải dễ , mặc dù đối với chúng tôi hai câu mà tui mới vừa dạy ông , tụi tui nghe dễ ợt còn đối với ông thì dĩ nhiên rất khó , thôi ông chịu khó nghe tui dạy cái mánh này là cả đời ông sẽ nhớ mãi . Tôi nói ông phải nhớ hai chữ :chào ông , ông nói cái đó thì dễ , còn cái câu kia mới khó nhớ và khó phát âm, tôi nói có 3 chữ mà khó nổi gì , ông nghe đây: ông có biết cái cục kẹo “Almond Joy “ không ? Ông nói biết chớ , mà cái candy bar đó mắc mớ gì tới tiếng VN ?. Tôi nói tại ông nói khó nhớ ba chữ Ông mạnh giỏi , thành ra hể mổi lần ông gặp tôi sau khi nói : chào ông .Thì ông phải nghĩ tới cục kẹo “Almond Joy” liền . Almond Joy trong tiếng Mỹ nhưng hể nói trại trại ra tiếng VN là “Ông Mạnh giỏi “ là không có trật ly nào cả!. Quả nhiên câu tiếng Việt ông mạnh giỏi , tôi chỉ cho ông Captain Thomson và một vài ngươi bạn Mỹ , muời mấy năm nay họ đều nhớ vì mổi lần gặp tôi họ đều chào tôi bằng tiếng Việt và nói Ông mạnh giỏi rất đúng. Tuy nhiên có một chuyện trục trặc nhỏ . Cách đây mấy tháng , tình cờ tôi gặp lại ông Captain Thomson , sau khi ông chào tôi bằng hai câu tiếng Việt mà tôi đã từng dạy ổng muời mấy năm trước , ổng khều tôi lại nói , Mr Phạm tôi biết là you dạy tôi nói tiếng Việt O.K . Tuần rồi tôi có gặp một nữ hành khách người VN , tôi hỏi làm sao mà ông biết bà đó là người VN ?. Ông nói ,vì bà ta mặc “Áo dai” , ông nói tôi đứng ngay cửa cockpit chào hành khách vô máy bay , tôi nói exactly what you teach me , mà sao bà đó nghe tôi chào bả mà bả hỏng có phản ứng gì mà còn nguây nguẩy bỏ đi và nói một câu gì dài thòng ong.. ong.. ba.. ba… tôi hỏng hiểu bà ta nói cái gì hết … bộ chào đàn bà VN kiểu đó không đúng hả ? Tôi nghe ổng nói vậy nên ôm bụng cười ngất. Tôi nói trước hết tôi xin lỗi ông , cái này cũng là một phần lỗi của tôi , hồi đó tôi dạy ông cứ lo là ông khó nhớ thành thử phải dùng cục kẹo Almond joy làm chuẩn , vì tiếng Mỹ ” How are you “ nói với đàn ông hay đàn bà , ý nghĩa như nhau , còn trong tiếng VN khi gặp đàn bà thì phải nói là “Bà Mạnh giỏi “ mà khổ một nổi bên Mỹ này người ta không có làm cục kẹo hiệu “Bamond Joy” thì tôi lấy cái chó gì làm chuẩn cho ông dễ nhớ đây ? Chắc tại bả nghe ông chào bả là “ông” nên bả xì nẹt vừa đi vừa nói người ta là đàn bà mà hỏng nói chào bà mà nói chào ông !?. Ông nghe tôi giải thích vậy nên cũng chấp nhận rồi vừa cười vừa nói chắc tại vậy nên : “ She Mad at me “.( Bả giận tui).
****
Còn một ông Captain khác tên Brian , ông này lần đầu tiên gặp tôi ổng hỏi sao Mr Phạm , you lúc này còn nhớ nước mắm không ?. Hai chữ “nước mắm” ông phát âm rất đúng . Tôi nghe vậy nên cứ đinh ninh là ông nội này hoặc là có vợ VN , hay là đã từng ở VN lâu rồi nên mới biết nước mắm, tôi nói nước mắm bên Mỹ này tuy không ngon nhưng dễ kiếm lắm…Ngày hôm sau nhân lúc rỗi rảnh tôi hỏi Captain Brian , hồi đó ông ở VN bao lâu và ở tại đâu ? Nghe ông trả lời mà tôi giật mình .Ổng nói tôi chưa bao giờ qua VN cả!.Tôi hỏi :Ua vậy sao ông biết nước mắm ? .Ổng nói tôi là sĩ quan tình báo (Intelligen Officer) của bộ quốc phòng . Hồi gần cuối năm 72 trước khi được gởi qua VN tôi có học một khóa tiếng Việt tại ngũ giác đài , học nói những câu tâm-lý để giao dịch với người Việt khi cần , cho nên dù mới đến VN nếu phải nói thì cũng nói những điều tuồn như là mình đã từng ở VN lâu rồi và biết hết , biết hết…biết những phong tục tập qúan của người địa phương và phải đọc được ý tưởng của họ bằng cách là “Walk inside their stomach” .Tạm dịch là “Đi trong bụng họ”. Ông Captain Brian nói , tôi có học xong khoá tiếng Việt sắp được gởi qua VN thì nghị-định hoà-bình Balê ký kết thành vụ qua VN của đơn-vị tôi bị bải bỏ , nếu không thì giờ này chắc có tên tôi trên bức tường đá đen của đài tưởng niện các GI bõ mình tại South East Asia rồi. Gặp you lần đầu tiên tôi thí nghiệm thử mà coi bộ có ép phê phải không ? .Tôi nghe ổng nói vậy nên giơ tay đầu hàng…
Năm ngoái tôi đến phi trường Roanoke của tiểu ban Virginia , phi trường này nằm trong vùng núi , phong cảnh núi non rất hùng vỹ, riêng cái Terminal của phi-trường này cũng rất là đẹp , tôi cứ nghĩ thầm không biết chừng nào xứ sở của tôi bên VN mới có được một cái Terminal tân kỳ đẹp đẽ và đầy đủ tiện nghi được như vầy , dù đây chỉ là một địa danh khỉ ho cò gáy , ít ai biết tới!.Phi hành đoàn của tụi tôi nghỉ lại thành phố này một ngày , hôm sau 11 giờ sáng tụi tôi phải có mặt tại phi-trừơng khoảng một giờ trước khi cất cánh , hôm đó chiếc phi cơ mà tụi tôi sẽ dùng tiếp tục phi-vụ tới trể nên tụi tôi ngồi chờ bên trong chổ cổng đậu phi-cơ lâu hơn thường lệ , Pilot đi bay thì ai cũng có một va li nhỏ đựng quần áo và cái cặp bay phi-hành màu đen , riêng cái cặp bay của tôi thì hai bên hông có dán cái 2 phù hiệu màu , một của hảng Airline cũ của tôi và kế bên dưới là phù hiệu “Tổ Quốc Không Gian “ in trên giấy láng , do ngài Thiếu tá Navy Lê Hưng tặng tôi cách đây trên muời mấy năm…Tôi để mấy món lỉnh kỉnh này tại gần cổng rồi bước lại chỗ quầy vé chech-in để đọc tin tức khí tượng trong computer. Trong lúc tôi chờ có chổ trống để nhãy vô xem tin tức khí tượng , tôi vô tình nhìn lại chỗ tôi để mấy món đồ lỉnh kỉnh kia , thì thấy có một người đàn ông Mỹ khoảng ngoài 60 , ông ta quì xuống cúi nhìn bên hông cái cặp bay của tôi . Chặp sau ông lại quì xuống quan sát một lần nửa thật lâu , rồi ông nhìn dáo dác như muốn tìm xem ai là chủ của cái cặp đen này. Chừng 5 phút sau tôi bước lại gần thì ông Mỹ này biết là đồ của tôi . Ông không hỏi cũng không chào tôi tiếng nào nhưng chỉ vào bên hông cái cặp đen và nói “ That’s my Unit “ . Tôi hỏi ủa bộ ông hồi đó có làm cho hảng Airlines cũ này hả ?.Ong nói không phải, cái sticker phía bên dưới kia kìa . Tôi hơn bối rối sợ ông già lẩm cẩm này ngó lầm, tôi nói nhưng mà cái sticker phía bên dưới là của South Vietnamese Air Force mà . Ông nói “Yes ,That’s my Unit “ (Đúng , đó là đơn vị của tôi) . Tôi nói chắc ông già Mỹ này ngó lộn rồi , tuy nhiên tôi cũng ôn tồn hỏi ổng :Bộ hồi đó ông là lính KQ của VNAF hả ? Ông trả lời: Yes , all most 3 years from 1966 to 1969. Tôi nghe ông nói mà trong bụng cứ nghĩ chắc cha già này lảng trí nặng rồi , chớ Mỹ nào hồi đó mà đi lính KQ Việt Nam ? .Tôi chưa kịp nghĩ gì thêm thì ông già Mỹ này nói : You có biết không , hồi xưa KQ của you lúc mới nhận viện trợ mấy chiếc AC-47 của phi đoàn 817 tại Tân Sơn nhứt , tôi là huấn-luyện-viên bảo trì của loại này , nên tôi biết cái sticker này là của đơn vị tôi.. nghe ông Mỹ này nói bao nhiêu đó nên tôi mới hiểu .Hẳn quí vị còn nhớ hồi xưa các cố vấn Mỹ làm việc chung trong KQ mình , mấy ông đó rất thích mang cái phù Hiệu Tổ Quốc Không Gian trên túi áo . Vì vậy nên ông Mỹ này lâu ngày ông cứ nghĩ đó là cái phù hiệu của Phi-đoàn Hỏa-long mà ông đã từng làm cố vấn, chớ ông không biết đó là phù hiệu chung của KQ Việt Nam.Sau đó ông xổ cho tôi nghe một tràng những biến cố hồi Tết Mậu thân lúc ông còn đồn trú tại Tân Sơn Nhứt , ông nói xém nửa là bị ăn đạn B-40 của mấy tên VC bắn vào Phi-trường , ông nói còn nhớ có một ông Base Commander của 33 Wings , cao cấp trong KQ bị tữ nạn ngoài hàng rào phòng thủ gần French Cementery..(Cố Chuẩn Tướng Lưu Kim Cương ). Nghe ông già Mỹ nói vậy tôi mới biết mình lầm to , ông già Mỹ này không lãng trí như tôi nghĩ , vì đã mấy chục năm mà ông vẫn còn nhớ từng chi tiếc nhỏ lớn…
Tôi hỏi phải ông chút nửa bay chuyến bay của tôi về Charlotte phải không ? Ông nói không, chỉ ra đưa người con gái lớn về Michigan , sẽ đi trong chuyến bay của tôi , còn ông thì nhà cửa ở tận trong vùng núi nhà quê cách đây chừng 2 giờ lái xe , về hưu ở đó xa đô thị cho đỡ ồn ào….
Thưa quí vị đọc giả quí mến, tôi xin phép được tạm dừng ở đây. Mặc dù trong các phi-vụ hằng ngày tôi có gặp rất nhiều chuyện ly-kỳ và hấp dẫn khác nữa nhưng không tiện viết ra đây… Đành xin hẹn kỳ khác vậy…. nếu bịnh làm biếng của tôi không tái phát.! (9/97)
Pilot Lăng cha cả.
Herky 482
No comments:
Post a Comment