VỤ ÁN MẤT MÁY BAY TRỰC THĂNG UH.1 H SỐ 60139
PHÐ : NGHĨA – THU – MẪN.
Sáng sớm ngày 06 tháng 11 năm 1973 Anh Thu gặp Mẫn nói “ Chú về sửa soạn đi bay Quảng Ðức ngay nhớ mang theo đồ ngủ đêm “ Tôi chộp vội bộ đồ nhái cái mền dù và trang bị vệ sinh cá nhân cùng một bộ Domino sau đó tôi theo Anh Thu và Anh Nghĩa ra kiểm tàu số 139 chúng tôi lên Quảng Ðức ï thăm biệt đội đang biệt phái nơi đây, Khi đến nơi Chi Khu trưởng thuộc Tiểu Khu Phú Bổn nơi đây tiếp đón niềm nở, phòng nghỉ biệt đội và chi khu gần nhau nhưng lại xa sân bay, từ sân bay qua một con phố xuống dốc rồi lại vòng lên đồi nơi nghỉ ngơi của Biệt Ðội 219, khí hậu ở đây ban ngày thì rất nóng nực nhưng ban đêm thì lại lạnh vô cùng, vì chung quanh toàn là núi đá, Anh Nghĩa và Anh Thu đi thăm từng nơi ở và làm việc của Biệt Ðội hỏi thăm tình hình cuộc sống ăn ở của Anh Em, sau đó Anh muốn ở lại đêm để khích lệ anh em, chiều xuống cái lạnh gía bắt đầu, và rất buồn tẻ, Phố xá không có sự nhôn nhịp họ đều tụ tập tại nhà không muốn ra đường và trời càng lúc càng tối chỉ leo lét những bóng đèn tròn vàng ố không đủ thắp sáng một căn phòng, vì vậy Anh Em biệt đội chỉ ngồi bù khú trong giây lát rồi tất cả đi ngủ, nơi đây không có giường chì có ghế bố xếp nhà binh, và đôi khi một vài Anh Em phải ngủ chung một ghế bố vì không đủ giường bố, rất may vì trời lạnh nên ngủ chung cũng không đến nỗi khó chịu, khoảng 10 giờ đêm khi mọi người đã ngủ thì Chi Khu xuống báo Ðịch quân hăm đánh vào Chi Khu và sân bay, Thế là toàn bộ Anh Em biệt đội ra ứng chiến tại sân bay, Tất cả mở máy kiểm tra tình trạng PC và tắt máy nghe Tr/T Nghĩa hướng dẫn bản đồ và phương hướng bay khi gặp trường hợp over run, sau đó ai về tàu nấy, Còn lại ba thầy trò chúng tôi trên tàu và một Pilot tôi quên tên ngồi chơi Domino, cứ chơi như vậy cho đến sáng, ban đầu thì tôi thắng nhưng khi đến gần sáng thì Anh Nghĩa gôm sạch. Sáng sớm chúng Tôi bay trở về Nha Trang, bay một đoạn Anh Nghĩa nói “ Thu mày bay thử vào trong đám mây kia xem “ Anh Thu bay vào khoảng 5 phút, Anh Nghĩa bay ra lại và nói “ mày không chịu khó bay instrument sao mà bay kỳ dậy “Rồi tiếp tục Anh Nghĩa lại nói Anh Thu bay vào trong mây, rồi Anh Nghĩa lại bay ra, mây mỏng cứ lất phất lướt qua PC, sau đó Anh Nghĩa lại nói Anh Thu bay vào cụm mây dầy kia thử xem, rồi càng lúc máy bay càng vào trong mây, mây mỗi lúc một sậm lại, lúc này Anh Nghĩa cầm control, và Anh nói luyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời , Anh Nghĩa hỏi Tôi “ Mẩn mày thấy mây thế nào, mâu màu gì kìa “Tôi lưỡng lự nhìn vào mây trước mặt và nói “ Tôi thấy mây màu hồng Tr/Tá “ Anh Nghĩa phá lên cười và nói “Trơi ơi thằng này Vertical ( ý nói Vertigo) quá rồi, cho mày cầm lái chắc là chết hết Anh Em “, rồi anh quay qua Anh Thu cũng hỏi mây màu gì , và Anh cứ nói và tìm cách la rầy rồi chỉ dạy lung tung, rồi Anh cứ ù bay, 15 phút , rồi 20 phút, rồi 30 và Anh cứ vững tâm mà bay , PC vẫn êm ru , Anh cứ nói chuyện dần lên dến gần tiến đồng hồ trong mây, sau đó Anh hỏi Anh Thu thấy ở phía dưới lờ mờ cây “ mày biết mình bay tới đâu rồi không “ Anh Trông thấy có đường ở phí dưới và nói ngay “ Ở dưới là Ðơn Dương “ Anh Nghĩa theo con đường đó vào đến Ðà Lạt lúc 9 giờ sáng , khi đáp xuống bở Hồ Xuân Hương bên cạnh nhà hàng Thủy Tạ , Tôi cất các hành trang của tôi vào sau tail cone ngay chỗ oil cooler fan, sau đó Ba thầy trò đi vào Tiểu Khu Tuyên Ðức nhờ gởi PC nhưng không gặp ai là đại diện KQ ở đó định vào sân bay nhưng lại không có phương tiện ra …và thời tiết thì đang quá xấu vào đến trung tâm Thị Xã Ðà Lạt là giỏi lắm rồi, Chúng Tôi trở ra lại máy bay, sau đó Anh Nghĩa rủ lên nhà hàng Mekong uống café và ăn sáng , Tôi xin Anh Nghĩa cho về nhà vì nhà Bác tôi đối diện với cửa sau bên hông nhà hàng Mekong, thấy ngay sát bên cạnh , Anh Nghĩa đồng ý cho tôi về nhà, hẹn khi nào về Anh Nghĩa và Anh Thu sẽ gọi, Tôi ở nhà chơi và chờ các Anh gọi về NhaTrang, nhưng mãi đến 13 giờ 30 không thấy các Anh gọi, tôi chạy qua bên nhà hàng Mekong thì không thấy các Anh đâu, Tôi sơ ý không lên trên lầu, sau đó tôi nhờ Bác tôi chở ra Nhà hàng Thủy Tạ chỗ đậu PC, khi ra đến nơi thì không thấy máy bay đâu cả, chạy qua chỗ sân vân động gần đó cũng không thấy, Tôi nghĩ chắc Anh Nghĩa và Anh Thu quên gọi tôi rồi, hay là không lẽ Trung Tá lại đến nhà thượng sĩ gọi đi bay, các câu hỏi chỉ quanh quẩn vào những điều vô lý đó, và tất cả những thắc mắc hay nghi vấn chỉ là nhưng điều vô lý mà thôi , và tôi lại lo thêm nữa là khi Anh Nghĩa và anh Thu bay về thì đồ đạc của Tôi dấu vào sau chỗ oil cooler Fan lỡ cái mền dù hay bộ đồ nhái nó rơi ra hút vào trong cánh quạt của oil cooler thì khổ , và thắc mắc lo âu cứ thế mà dồn dập , rồi cái túi halmet đã kéo phéc mơ tuya chưa , Thật tình lúc đó tôi rất lo sợ , không sợ Anh Nghĩa la rầy mà sợ lỡ PC có bị gì thì sao, hai Anh có sao không …Tôi quay ngay ra bến xe đò mua vé trở về Nha Trang, trên dọc đường tôi rất là lo lắng và mệt mỏi , rồi gục trên ghế trước ngủ thiếp đi , lát sau giật mình thấy có người nắm tay tôi, tỉnh lại thấy tay mình để lên đùi một cô gái, cô cầm tay tôi nhẹ để qua đùi tôi, Tôi quê quá vội vàng xin lỗi, cô nói thấy tôi có vẻ bồn chồn lo lắng, cô gái rất cởi mở và thật là có duyên với đôi răng khểnh dễ thương , Tôi quên hết mọi bồn chồn lo lắng , bắt đầu tấn công cô gái , xuốt chặng đường chúng tôi đã quen nhau, khi về đến Nha Trang chúng tôi cùng đi ăn và Nàng Hường tên cô bé đã cho tôi địa chỉ hẹn ngày hôm sau tôi sẽ đến tìm ,
Khi về đến trại Hàm Tử khu gia Binh của Phi Ðoàn 219 lúc đó khoảng 19 giờ 30 tối Hồng già chặn tôi lại “ mày có biết gì không , máy bay của mày đã bị mất cắp rồi , “ Tôi chỉ cười cho đây là đùa và vậy là Anh Nghĩa về với Anh Thu rồi , Tôi thấy yên chí hơn , sau đó Tôi gặp Trần Mạnh Nghiêm , nó nói “mày về Phi Ðoàn ngay đi máy bay bị mất rồi , để tao chở mày vô “ Mọi người đều nói một cách nghiêm trang vậy là có thật . Lúc này tôi không còn hoang mang nữa , chẳng hiểu vì sao , không thấy sợ , không thấy lo nghĩ , cứ dửng dửng như không có chuyện gì cả , vì cái từ mất máy bay hay mất cắp máy bay nó không có trong Tự Ðiển của HÀN LÂM VIỆN lưu trữ trong đầu tôi , thành ra trong đầu tôi cứ trống rỗng như không có chuyện gì , Có lẽ chỉ số thông minh của Tôi thấp nên không có biết suy nghĩ và không biết phản ứng sử lý như thế nào , nhưng thật tình lúc đó tôi lại thấy mệt lả cả người , Vừa về tới trước cửa phòng trong trại Bắc Bình Vương định lấy chìa khóa mở cửa phòng thì có hai trung sĩ KQ nghồi trên chiếc xe Ford pickup chờ ở đó họ lại chào Tôi và hỏi “ xin lỗi có phải là Thượng Sĩ Mẫn không Ạ ? “ Tôi trả lời ngay “ Vâng Tôi đây “ Một trong hai người nói “ Chúng Tôi mời Th/S lên phòng An Ninh có việc cần “ Tôi vô tư trả lời “ Tôi mới vừa về các Anh có thể để cho Tôi tắm một cái rồi Tôi lên ngay “
Nhân viên An Ninh trả lời “ Không có gì đâu , Th/S lên một chút xíu rồi về tắm cũng được mà “ mặc dù mệt mỏi Tôi cũng phải lên xe về Phòng An Ninh. Khi lên đến phòng An Ninh , việc đầu tiên họ làm là phủ đầu tôi trước , đưa tôi vào một căn phòng 12 mét vuông , cửa sổ đóng lại và họ lấy ván ép đóng dằn lên phía ngoài , không có đèn điện , lát sau họ quăng vào một cái chiếu đơn và 4 cây đèn cầy của Em bé đốt đèn trung thu, rồi khoảng 15 phút sau họ đứng ngoài quăng vào tiếp một cái bô nhôm, nghe một cái cảng , và cứ 15 phút họ lại mở cửa rọi đèn pin vào xem tôi có tự tử hay không , và khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ sau thì viên Ðai Uùy sỉ quan An Ninh tôi quên mất tên, cho gọi tôi lên , lúc này khoảng 10 giờ đêm thấy điệu bộ của Ð/U Anh Ninh Tôi hiểu ngay là họ làm như vậy nãy giờ là để dọa tôi và cũng là để câu giờ chờ Sĩ Quan đến để thẩm vấn tôi . Viên Ð/U nói “ Tôi biết Th/s chỉ là tép riu thôi như vậy không có gì phải sợ, Th/S cứ trình bày máy bay rời Nha Trang lúc mấy giờ và đến Quảng Ðức làm gì sau đó sáng mấy giờ cất cánh và đáp xuống Ðà Lạt lúc mấy giờ và gặp ai trông thấy ai , rồi đi về hướng nào ,và cứ thế cho đến lúc thượng sĩ phát hiện ra mất máy bay “ rồi ông ta đưa cho tôi một sấp giấy Bơ luya và một cây bút bi, Tôi cứ hí hoáy viết và kể toàn bộ những gì Tôi biết được , qua dàn bài và cách thức sắp xếp văn bản của viên Ð/U A.N , Sau khi xong viên Sĩ quan điều tra đọc lại rất cẩn thận , rồi đọc lại cho tôi nghe sau đó nói là sai chưa đúng , bắt tôi khai lại và tờ kia ông cất đi , cứ như thế nhiều lần… Sau cùng Ðiều Tra viên nói “ Bây giờ Th/S suy nghĩ kỹ máy bay đáp tại Ðà lạt quay đầu về hướng nào và từ máy bay ra đường là bao xa , có nhìn vào nhà hàng thủy tạ không và nếu nhìn thì thấy gì, sau đó Th/S bước ra đường nhìn thấy ai đi về hướng nào, và Họ mặc áo gì , Th/S có thấy người mặc áo Pardessus màu xám đầu đội nón nỉ đen không , và người này quen với Tr/T Nghĩa như thế nào. Bước chân Th/s dài bao nhiêu 9 tấc hay 1 thước , cho là 1 thước đi vậy từ đường cái Th/s đi dược 15 hay 20 bước có nghĩa la cứ ø đi được 20 thước th/s nhìn về đâu và đang suy nghĩ gì lúc đó mấy giờ thấy ai, cứ tuần tự như thế mà kể cho đến cầu ở đầu bờ hồ “
Và theo lời ông ta tôi lại viết, càng viết lại càng viết lại cứ như vậy cho đến ba giờ sáng , tay tôi không còn viết được nữa chữ CH thì viết chữ H chông lên chữ C . nó cứ cứng cái tay lại lúc đó Ð/U điều tra viên mới cho tôi nghỉ , và đưa về phòng giam, Trong lúc đó Anh Nghĩa và Anh Thu khi đến nhà bác Tôi gọi đi về thì Bác Tôi mới nói “ Nó ra chỗ đậu máy bay không thấy máy bay đâu cả , nó sợ các Oâng bỏ nó nên nó đi xe đò về Nha Trang rồi “ Lúc đó Hai Anh hết hồn và rất lo âu sau đó nhờ Bác Tôi chở vô Phi Trường Cam Ly bằng xe LaDalat vẫn không thấy sau bác Tôi đưa hai Anh về Tiểu Khu Tuyên Ðức Ðà Lạt hỏi thăm tế nhị vẫn không ra và Hai Anh Quyết định Trình Diện Tiểu khu báo cáo sự việc và nơi đây Phòng An Ninh Tiểu Khu đưa Hai Anh về Phòng An Ninh Không Quân Nha Trang ngày 08 tháng 11 năm 1973 , Nơi đây không giam giữ hai Anh , và hai Anh Nghĩa & Thu ở nhà , nhân viên điều tra đến tại nhà làm việc . Tôi bị giam như vậy lúc đâu tưởng về ngay nên tôi nhờ bạn đưa vào cái dù thả trái sáng để làm mùng , nhưng rồi vừa nóng lại vừa ngộp Tôi cứ lấy thuốc lá đục thủng từ từ , lúc đầu lỗ nhỏ và ít, sau lỗ lớn lại to , cuối cùng thì có nó cũng như không vì chỗ nào cũng có muỗi , còn ăn uống thì mỗi bữa nhờ nhân viên An ninh mua hộ một ổ bánh mì và một bịch nước mía , còn bạn thì chẳng thấy ma nào bén mảng đến nữa , họ sợ liên lụy chăng , hay là phòng An Ninh không cho vô thăm ,Aên bánh mì mãi cũng không thể nuốt nổi , mà Phòng An Ninh không có quy chế ăn uống, Tôi phải tự túc nhờ mua ở ngoài, tưởng hết chịu nổi thì sau một tuần lễ , Họ lại mời Thiếu Tá Thu vào ở chung với tôi , lúc đó họ mới cho hai cái giường sắt vào phòng , rôi họ đóng cửa lại , lát sau viên Ð/U diều tra Tôi vào xin lỗi “ Thiếu Tá thông cảm , tôi phải đóng cửa lại “ Anh Thu tức giận nói “ Thiếu tá cái gì, tao là thằng tù “ Ð/U An ninh trả lời “ Lệnh trên chứ tôi đâu dám “ Anh Thu nhẩy chồm tới “Tao là thằng Tù mày có ra ngoài không ? “
Thế là viên Ð/U nhẩy ra ngoài và từ hôm đó ngày đêm không đóng cửa, Rồi Chị Thu mỗi bữa mang vào hai phần cơm cho Anh Thu và cho cả Tôi nữa , Chị Thu còn làm một lon gigo đậu phộng da cá cho Anh Thu nhưng Anh Thu không thích ăn , nên giao cho tôi xử lý nó , hai thầy trò được đi lại hay ra ngoài sân hóng mát thoải mái. Tất cả những lời khai của Anh Nghĩa , Anh Thu và Tôi được đối chiếu xong suôi Phòng An Ninh chuyển gấp hồ sơ của chúng tôi về Tư Lênh Không Quân Trung Tướng Trần Văn Minh xét duyệt sau đó chuyển lên Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu , khi xem xong Tổng Thống bác lời khai của chúng tôi , thế là thầy trò chúng tôi phải khai lại và cứ thế khai đi rồi khai lại đến lần thứ ba Tướng Tư Lệnh Không Quân Tuyên bố nói Oâng đã duyệt theo hệ thống Quân giai nếu Tổng Thông còn bác nữa là đã không tín nhiệm ông Thì Oâng sẽ từ chức , Ðồng thời lúc đó Tổng giám Mục Nguyễn Văn Bình can thiệp yêu cầu Tổng Thống xét lại cho lúc đó Oâng Nguyễn Văn Thiệu mới chịu duyệt . Và đến hết tuần thứ hai họ lại đưa Anh Nghĩa lên phòng An Ninh làm thủ tục xong họ giải cả Ba thầy trò chúng Tôi ra Ðại Ðội 24 thuộc Quân cảnh Tư Pháp Nha Trang .
Quân cảnh Tư Pháp Nha Trang là một giẫy nhà kiến trúc theo kiểu Pháp cất dã chiến, những phòng làm việc thì bừa bộn , thiếu tiện nghi, hồ sơ để lung tung , nhưng cách làm việc có vẻ chuyên môn hơn trong phòng An ninh Không Quân Nha Trang , Khi chúng Tôi đến nơi Một Ðại Uùy Chấp Pháp lấy cung chúng Tôi từng người một , và không như trong A.N KQ họ hỏi theo thứ tự lớp lang và họ ghi chép chứ không để cho chúng Tôi tự ghi chép , và họ viết lại theo giọng điệu của chúng Tôi , Anh Nghỉa vô làm việc trước sau đến Anh Thu và cuối cùng mới đến Tôi , khi họ làm việc cùng Anh Nghĩa xong họ mời Tôi vô đối chứng câu nói của Anh Nghĩa , trước mặt Anh Nghĩa Oâng Ta hỏi Tôi “ Thượng Sĩ có thể cho chúng Tôi biết , Th/S Nghĩ như thế nào Khi Trung Tá Nghĩa nói với chúng Tôi là ( Tôi ra Lệnh cho thuộc cấp đi chơi ) “ Tôi im lặng một vài giây xong trả lời “ Ð/U cũng là một quân nhân , vậy chắc hẳn là Ð/U biết cấp trên ra lệnh thì thuộc cấp phải thi hành, Theo Tôi khi cấp trên đã ra lệnh đúng sai tôi vẩn phải thi hành , còn sau khi thi hành xong thì vấn đề sai mà hợp lý với Tôi thì chẳng bao giờ khiếu nại làm gì “, Chấp pháp viên có vẻ không hài Lòng vì câu nói của Tôi gắt lên “ Thượng sĩ ra ngoài đi “ sau đó mời Thiếu Tá Thu vào tiếp tục làm việc , Anh Ta lấy cung rất là lâu nên Tôi có hơi bồn chồn, và có vẻ buồn buồn ưu tư , Anh Nghĩa thấy vậy nói “ này cái thằng chết nhát ,có ai khai cho chú đâu mà vẻ mặt lo lắng và lo sợ vậy hả . xem Anh đây này, sự nghiệp , địa vị , danh vọng , vợ con … mất hết mà Anh có lo lắng điều gì đâu, mọi việc đã sảy ra rồi , thì việc gì đến cũng sẽ đến, có lo lắng cách nào thì nó cũng phải đến vậy thôi “, rồi việc lấy cung của tôi cũng kéo dài đến chiều , xong họ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho chúng Tôi , vì ở nơi đây chỉ có phòng tạm giam , mà phòng tạm giam thì toàn là lính TRỜI ƠI không thôi , nào là sì ke , ăn cắp , hiếp dâm , đào ngũ , đánh lộn vân …vân… mà phòng tạm giam thì chỉ là cái cũi làm bằng vỉ sắt Phi trường chung quanh trống trơn mái cũng bằng vỉ sắt , nếu mưa thì cứ chịu trận vậy thôi .và vì không có chỗ giam chúng Tôi nên buộc lòng họ nhường ba giường sắt của họ cho ba thầy trò chúng tôi nằm , còn họ nằm dưới đất , sau năm ngày đúc kết hồ sơ thụ Lý của chúng Tôi , họ đưa Anh Nghĩa vô Quân Lao còn Anh Thu và Tôi được cho về , Lúc này mới nhớ ra cô Bé Hường mà Tôi mới chỉ nắm tay trước đó 20 ngày , Tôi lục tìm địa chỉ mà Em đã cho Tôi , Nó đã thất lạc mất rồi , Tôi tiếc ngẩn người , đã đánh mất một nàng thật dễ mến và đáng yêu .
Vài ngày sau Tôi vào Quân Lao Nha Trang thăm Anh Nghĩa , Anh trông thất Tôi nói ngay “Thằng chết nhát … mày vô đây làm gì , họ bắt nhốt mày vô đây bây giờ “ , Anh tư thế thật ung dung tôi đưa cho Anh Quyển PAPILON ( Người Tù Khổ Sai ) , Anh phì cười khi thấy tựa đề cuốn truyện… và Anh kể cho Tôi biết ngày Anh vô đây gặp một tên Ðại Bàng trong Tù khi hắn biết Anh là Phi Ðoàn Trưởng 219 ,hắn kính phục Anh ngay , vì hắn ù cũng là một quân nhân, và hắn ta đã nghe về nhưng huyền thoại 219 đồng thời ngoài đời Anh Ta là một tay Anh Chị khét tiếng ở Nha Trang và Anh Ta cũng có một đôi lần đụng độ với những kẻ lì lợm của 219 khi PÐ 219 chưa về Nha Trang vào những năm 1968 – 1969 , Và hình như Anh ta là kẻ chém lầm vào tay Anh Châu Lương Cang tại Bar số 1, Khi gặp Anh Nghĩa Hắn ta nể phục ngay , và ra lệnh cho đàn Em phục vụ Anh Nghĩa trong mọi tình huống , và nhu cầu Anh muốn , Anh ta tuyên bố với đàn Em “ Ðây là một Ðại ca giang hồ Trí thức của Anh ta “. Sau này một tháng hay vài tuần Anh đều được về phép do Anh Ðặng Duy Lạc và Chuẩn Tướng Lượng bảo lãnh.
Khi vào thăm Anh Nghĩa , Lính bào vệ Quân Lao đòi tôi phải trình căn cước Quân Nhân , lúc đó Tôi mới biết là từ ngày nhập Ngũ lên đến Thượng Sĩ mà không hề nghĩ đến làm căn cước quân nhân . Từ lúc đó tôi mới về Phòng Nhân Viên Không Ðoàn Yểm cứ` Nha Trang lúc đó là Trung Tá Lê Trọng Hiệp Quyền Không đoàn trưởng KÐ.YC. NTG xin làm căn cước , PNV đòi hỏi Tôi phải có căn cước dân sự mới được làm , vì là Hạ Sĩ Quan cần phải có song song hai căn cước Quân nhân & dân sự . Khi Tôi trình căn cước dân sự thì họ nói CC này không hợp lệ vì đả đổi mẫu mới từ nhiều năm nay rồi, thế là Tôi lại phải ra Cuộc Cảnh Sát ở Ðường Nguyễn Hoàng Nha Trang , Nơi đây Họ cho biết hiến pháp bắt buộc mọi công dân của nước Việt Nam Công Hoà phải có lược giải cá nhân khi chưa nhập ngũ , và phải có căn Cước để chính Quyền theo dõi mọi lý lịch Công Dân , và cũng thuận tiện điều tra tội phạm , và đã quy định toàn dân phải thay đổi căn cước mẫu mới , ai không tuân theo quy định của luật pháp sẽ bị truy tố . Chính vì vậy họ giải tôi ra quân cảnh tư pháp, Một lần nữa Tôi lại có duyên với Quân Cảnh Tư Pháp Nha Trang , lần này thì khác hơn lần trước , Tôi không được ưu đãi mà họ đưa Tôi thẳng vào cũi vỉ sắt , không có nước , làm vệ sinh tại chỗ , ăn uống thì theo tiêu chuẩn cao nhất nước , ngày hai lần một sô cơm không và một sô nhỏ nước mắm , nói là nước mắm cho lịch sự , chứ thật ra nước trà pha với muối , chén bát tự túc , Tôi không thể nào ăn theo kiểu này được , nhưng những quân nhân phạm tội ở đây họ ăn rất ngon lành, hàng ngày có Quý và Nghiêm mang thức ăn đến cho tôi , đúng ra họ chỉ làm việc với Tôi qua loa là cho về ngay , nhưng hình như họ muốn giữ Tôi lại để làm áp lực vòi tiền Anh Thu , Có lẽ Anh Thu vào báo cho Anh Nghĩa và Anh Nghĩa dứt khoát không để cho Anh Thu bị chúng nó làm áp lực , vì vậy sau một tuần không làm gì được chúng phải thả Tôi ra . Qua vài ngày tại Quân cảnh Tư Pháp , vì Tôi chẳng có tội nên ban ngày họ đưa tôi lên văn phòng làm việc nhờ Tôi đọc những bản án cho họ đánh máy , qua đó tôi biết được rất nhiều Quân nhân nhất là địa Phương Quân hay phạm tội hiếp dâm . Sau khi trả Tôi về đơn vị , vài tuần sau tôi nhận sự vụ lệnh về thặng số trại SỐNG MỚI ở Tân Sơn Nhất với lý do Thặng số chờ Tòa , và ngày đi có ngày về thì không.
Về đây họ không giam như nhưng quân nhân khác, họ cho tôi làm nhiệm vụ đi liên lạc với các đơn vị Cảnh Sát các Quận trong Saigon tìm hiểu các Quân nhân Không Quân phạm tội, đến tháng tư năm 1974 họ trả tôi về đơn vị , và cho đến tháng 5 năm 1974 Anh Thu và Tôi được Tòa Aùn Quân sự mời ra làm việc , và mọi sự lại khai như ban đầu , sau đó ngày 12 tháng 07 năm 1974 Anh Thu và Tôi được trát tòa gọi ra Trình diện , khi vào phiên tòa chánh Aùn chủ tọa của Tòa Aùn Quân sự là Ðại Tá TỪ DƯƠNG , Oâng cho hỏi Anh Thu trước là có bà con họ hàng với Anh Nghĩa không và chỉ hỏi như vậy , tiếp đến Tôi ông cũng chỉ hỏi như thế mà thôi , sau đó họ mời Anh Thu và Tôi ra ngoài không cho dự phiên tòa kết tội Anh Nghĩa , Chúng Tôi hiểu đây là sự tế nhị của Tòa Aùn không muốn cho thuộc cấp thấy cấp chỉ huy của mình bị kết tội , sau gần một giờ đồng hồ luận án , Tòa cho mời tất cả nhân chứng và Can phạm ra trước sân cờ ngay trước cổng để tuyên án . Trước tiên Tòa Aùn cho làm lễ chào cờ dàn nhạc Quân đội Trống kèn đã xếp hàng dài trước sân cờ họ mặc lễ phục màu trắng và những đai tay bụng chân bằng da màu trắng , nhạc quốc thiều trổi lên châm dứt là giấy phút hồi hộp và căng thẳng đã đến….Ðại tá Từ Dương đọc bản án “ Xét vì ….. Tr/T Nguyễn Văn Nghĩa đã can tội trái lệnh mà Quân luật đã ra …. Xét vì ….. Tr/T Nguyễn Văn Nghĩa đã làm Tổn thất về Quân sự …Nay với Bản Aùn Trung Tá Nguyễn Văn Nghĩa can Tội VI PHẠM HUẤN LỆNH QUÂN SỰ theo bản án số…. Của TTM/QÐ.VNCH/ T.A QS. NTG. Ngày…… Toa Tuyên án …..” Tới đó Ð/T Từ Dương ngừng lại và Một hồi Trống quân hành …. CÀ …THÙNG …CÀ…THÙNG …CÀ …THÙNG… nghe tiếng trống làm tức ngực người nghe và thật tình Tim tôi muốn nhẩy ra ngoài, tiếp đến giàn kèn Quân nhạc trổi lên tiếng kèn kêu như thúc quân rầm rộ , càng nghe càng hồi hộp , rồi cả hai kèn và trống đồng hoà nhạc kéo dài 15 phút . Ð/T Từ Dương tiếp tục tuyên án “ Tr/T Nguyễn văn Nghĩa bị kến án tám tháng tù ờ bắt đầu kể từ ngày Tr/T bị bắt giam “ và dàn nhạc lại tiếp tục trổi lên , lần này sao tôi nghe hay và có vẻ vui mừng hơn , mọi người lại chúc mừng Anh Nghĩa vìa Anh đã ở trong quân Lao 9 tháng rồi qúa thời gian tòa kết án . và từ đó anh về nhà luôn.
Sau này tôi được biết người đánh cắp máy bay là Th/u Hồ Duy Hùng một Phi công đã được đào tạo tại Texas Hoa Kỳ cùng khóa với Trần Văn Sua của PÐ 219 sau khi Anh ta về VN thì Bộ Tư Lệnh Cảnh Sát Quốc Gia điều tra ra gia đình Anh ta theo địch Quân và Bộ Tổng tham mưu QLVNCH do Ðại Tướng Cao Văn Viên Tổng tham mưu trưởng QLVNCH chỉ thị BTL.KQ sa thải Anh ta ngày 31 tháng 12 năm 1971. Anh ta lấy máy bay và bay về Dầu Tiếng cách Cà Tum khoảng 5 hoặc 6 cây số khi bay tới mật khu Anh ta bị bắn rất nhiều và rất may nhờ có Arrmor tấm giáp chắn đạn đã cứu nguy cho Anh ta .
Năm 1974 trong năm này không ai cắt Tôi đi bay nữa chỉ trực tại Phi Ðoàn vì vậy không nhớ những Tai nạn xảy ra năm 1974, còn Tại Phi Ðoàn lúc đó Anh Huỳnh Văn Phố lên Quyền Phi Ðoàn trưởng sau hoán chuyển với Phi Ðoàn trưởng Phi Ðoàn 253 ngoài Ðà Nẵng là Anh Th/T Phạm Ðăng Luân, Anh Luân trở về PÐ219 giữ chức vụ Phi Ðoàn Tưởng Anh Th/T Huỳnh Xuân Thu Phi Ðoàn Phó Anh Trần Ngọc Thạnh Sỉ Quan Huấn Luyện và Anh Phạm ngọc Sâm Trưởng Phòng Hành Quân, buổi đầu Anh Sâm cắt bay không để ý đến sự trùng hợp Tên Tuổi nên có vài việc buồn cười như Anh cắt bay một Phi Hành Ðoàn đi biệt phái Ban mê Thuật Anh ghi Trên bảng PHÐ BƠ – ÐƯỜNG – XẢ – CẢI ( Phan Công Bơ TPC – Lý Bổn Ðường HTP – Mevo Hồ Văn Xả – Gunner Lê Văn Cải ) thế là mọi người một mẻ cười vì nguyên PHÐ toàn đồ ăn không sợ đói. Sau Anh lại cắt bay một PHÐ cũng bay BMT sáng ra các Anh thấy PHÐ này đều rụng rời tay chân , và không Anh nào chịu bay cả KIỆT – LỰC – QUAN – TÀI ( Võ Tuấn Kiệt TPC – Nguyễn Hùng Lực HTP – Mevo Nguyễn Văn Quan – Gunner Nguyễn Văn Tài) Anh Sâm phải cắt lại PHÐ khác các Anh mới dám bay.
Cuộc chiến đấu với Ðặc Công tại Phi Trường L.19 One five five (Chờ các Anh có mặt trong mặt trận này Bổ Sung)
Phi Trường one five five là một phi trường L.19 và sở dĩ gọi là Phi trường One five five là vì nó nằm về hướng 155 và chỉ có một số kỹ thuật biệt phái nơi đây còn lại bảo vệ phi trường, Hình như là Ðịa phương Quân chứ không phải là Lính Bảo An. Phi trường nằn song song với đường quốc Lộ đi Pleiku. Ngay cổng vào Phi Trường mở ra nhìn về hướng rạp chiếu Bóng gần bùng binh và Nhà Thờ, Vào Cổng bên phải là Ðoàn truyền Tin và Khu gia Binh của Bảo Vệ Phi Trường Ðối diện cổng vào băng ngang Phi Ðạo là Bãi đậu trực thăng chiếm gần nửa đoạn dài Phi đạo, bên cạnh Bãi đậu trực Thăng là Câu Lạc Bộ và những dẫy phòng nghỉ của Kỹ thuật và Biệt Ðội trực Thăng những dẫy này nằm thẳng góc với Phi Ðạo, chung quanh Phòng nghỉ là những hàng rào bao bọc băng lưới chống B.40 cổng ra nằm cuối Phi đạo chính vì vậy nơi đây thiết kế không có lối thoát, NV.PH muốn ra chỗ đậu TT phải đi hết một đường Phi đạo, hệ thống phòng thủ ở đây rất lỏng lẻo và không chuyên môn, thiếu kinh nghiệm tác chiến.
Ðầu tháng ba năm 1975 Biệt Ðội 219 gồm 7 Phi Hành Ðoàn 3 Gun + 3 Slick và một C&C Nhân viên Phi Hành Tôi Không nhớ thứ tự và quên cũng nhiều gồm: Anh Huỳnh Xuân Thu Biệt Ðội trưởng Anh Lâm Hồng Son, Trần Văn Sua, Lại Công ân, Võ Văn Còn, Quách Ngọc Thao, Nguyễn Ngọc B, Nguyễn Văn Be, Nguyễn văn Tiều, Phan Công Bơ , Ðặng Quân ,Dương Ðức Hạnh, Vũ Kim Long (Long nhí), Trần ngọc Sơn. Mevo có Thảo, Vẹn, Ngọc, Phúc quên 3 mevo và Gunner Thân Ngọc Hải Quên mất 6 Gunner.
Bảy PHÐ này biệt phái lên Ban Mê Thuật trực tai sân bay 155 để PC và nghỉ ngơi tại đây và làm việc cho Ðại Tá Quang Tư Lệnh Sư Ðoàn 23 và Ðại Tá Ân Trung đoàn 53 Ðến ngày 10 tháng 03 năm 1975 là ngày hết nhiệm kỳ công tác, ngày hôm đó Phi Ðoàn 215 phải lên thay thế, Nhưng ông Phạm Bính Không Ðoàn Phó Không Ðoàn 62 Chiến Thuật vì thấy chiến cuộc đang sôi động và ông ta cũng xuất thân từ Phi Ðoàn 215 , ông Ta đã quyết định bắt Phi Ðoàn 219 phải ở lại chiến đấu thay thế cho PÐ215.
Sáng Hôm đó ngày 10 tháng 3 năm 1975 Một chiếc Slick chở Ð/T Quang đi thị sát vòng đai bảo vệ Thị Xã gồm những đường Giao Thông hào chống tăng của Công Binh làm, sau đó Họp các Trung Ðoàn Trưởng tại Quận Ðức Lập về những phương án phòng thủ, sau đó PC về đáp Gia Nghĩa (Quảng Ðức), đến 15 giờ thì Sư Ðoàn điều một C&C và hai Gun cất cánh về Quận Ðức Lập để xạ Kích và yểm trợ Quân bạn, Lúc đó Quận Ðức Lập và căn cứ Núi Lửa gần đó đang bị pháo kích dữ dội, và Ðịch quân đang tràn lên tấn công Hai chiếc Gun là Còn, Tiều bay Gun 1 và Gun 2 không nhớ chiếc C&C thì chỉ nhớ Mevo Nguyễn Phương Thào và Gunner Thân Ngọc Hải. Lúc C&C bay trên cao quan sát thì Phòng không 37 mm bắn phía hông phải khoảng 30 trái nở Hoa trắng như Pháo bông giăng hoa đầy trời chung quanh chiếc C&C Trưởng Phi cơ hạ độ cao về phía bên trái, lập tức một đợt Pháo Bông 37 mm nữa nổ đuổi theo phía đuôi tàu, Sau cùng về đáp tại Quảng Ðức an toàn. Ðến 17 giờ Ðức Lập bị Over run Ðịch Quân đã tràn ngập nơi này và tất cả PHÐ bay trở về BMT ngủ đêm .
Khoảng 2 giờ sáng rạng ngày 11 tháng 03 năm 1975 thì Ðịch Quân bắt đầu pháo kích Phi trường 155 tất cả chạy ra hầm trú ẩn, Một hố cá nhân có Mevo Thảo và Dương Ðức Hạnh, còn tất cả chui vào hầm trú ẩn một giờ sau Thì phòng thủ Phi Trường báo là Ðặc Công của địch đã xâm nhập vào bên trong, lập tức Các Anh Em Phi Hành ra khỏi hầm trú ẩn nhận súng M.16, lúc đó Gunner T.Hải đang mặc đồ lót vội chạy vào phòng ngủ lấy quần áo và cây súng M.16 chạy ra thì bị một trái Beta nổ ngay bên cạnh khoảng 2 mét , không bị thương T.Hải chạy về Hầm trở lại và nhìn về hướng Câu lạc Bộ nới Ðặc công từng tốp 3 đến 4 tên cởi trần mặc quần đùi chạy vào phía đó, bắt đầu sảy ra một cuộc chiến Không Quân 219 đánh bộ kéo dài đến gần sáng thì Phe ta bị một trái B.40 bắn trúng miệng hầm, phía sau là H.Son, Quân và Quách Ngọc Thao cả ba bị thương nặng do sức nổ làm cho đá và Bê tông bắn tung toé T.Hải nằm sát đất cách 4 mét nên chỉ bị một mảnh đá nhỏ vào đầu, làm máu chảy rất nhiều. Gần sáng thì Anh Em PH rút ra sát hàng rào ranh giới giữa Phi Ðạo và Phòng nghỉ nhẩy xuống giao thông hào cố thủ, Lúc 4 giờ sáng thì Long Nhí và Mevo Thảo cắt rào chạy ra PC bay về An Toàn có lẽ Trong lúc này Anh Thu và Hạnh, Vẹn cùng nhiều người nữa cũng bay về thì Phải. Long Nhí và Thảo chở thêm 5,7 người lính bộ binh về đáp tại Thành (Nha Trang) cho họ xuống .Sau đó Anh Sua cũng bay về Anh vừa cất cánh thì một chiếc Chinook bị bắn cháy gần cổng PT. đến 5 giờ sáng thì hai chiếc Tiều , Bơ và Sơn Mập bay về an Toàn. Lúc đó Ðặng Quân đang bị thương nặng rủ T.Hải bay về nhưng Hải không dám và Anh Ðặng Quân đã cất cánh an toàn nhưng vì bị thương nặng nên mất phương hướng Anh đã rớt gần cầu 14.và vĩnh viễn rời xa Ðồng Ðội Sáng ngày 11/03/1975. Từ đó trời gần sáng nên địch quân thấy rõ và từng chiếc Pc bị địch quân bắn B.40 nổ tung không còn một chiếc nào , vì thế NV.PH 219 đành phải nằm chờ sáng tìm phương cách thoát thân. Ðến sáng A.37 bay lên đánh chung quanh phi trường tới trưa, Phòng không của địch quân bắn như mưa nhưng không trúng chiếc nào. Lúc Ðó Ðặc công nằm im có lẽ đã bắn hết đạn và chỉ có ít người nên không dám tấn công, họ chờ chủ lực của họ đến . Ðến chiều thì tất cả cắt rào kẽm chui ra phi đạo lúc đó Quách Ngọc Thao bị thương rất nặng, phải khiêng anh băng qua Phi Ðạo chạy qua dẫy Truyền Tin và nhờ họ bắt liên lạc về Không Ðoàn nhưng Ông Bính từ chối cho tàu lên rước, và vì thế Anh Quách Ngọc Thao ra đi mãi mãi trước khi Anh ra đi có nhơ Anh H.Son mang tất cả giấy tờ tùy thân và kỷ vật của Anh về cho gia Ðình, tất cả còn lại quyết định phá rào để ra ngoài vì xe Tăng địch quân bắt đầu tràn vào phi trường Lúc này không hiểu sao Nguyễn Văn Be lại bị bắt và Anh đã vĩnh viễn không thấy quay về, riêng Anh H.Son và T.Hải người băng đầu người băng vai nhặt quần áo dân đi bộ ra cổng chính, sau đó trà trộn vào với dân đi về hướng Phước An, lúc đó PHÐ đánh bộ còn lại 7 người gồm H.Son, Ân, T.Hải, mevo Phúc, Mevo Ngoc và hai người nữa quên tên, tất cả quên máy bay đi chân đất ăn chay bằng khoai mì nướng và ngủ màn trời chiếu đất, tất cả tiếp tục đi đến ngày thứ hai có gặp một đội Trực Thăng, Anh Lại công Ân bắn Pen gun nhưng Ðoàn trực thăng không thấy và họ bay về hướng BMT .
Ðến chiều ngày thứ Ba ngày 13/03/1975 đi bộ đến đồi 62 thì đường bị đắp mô, đoàn dừng lại chờ Bộ Binh mở đường lúc đó là 16 giờ, Các PHÐ đánh bộ mua được thịt Heo của dân, trước khi họ di tản họ mổ heo bán và nhặt nồi niêu kho thịt nấu cơm cho bữa chiều. Anh H.Son rủ T.Hải leo lên đồi Trại đóng quân Bộ Binh xin băng bó lại vết thương , vì vết thương Anh H.Son nơi vai có nặng. Gặp lính gác của tiểu Ðoàn Bộ Binh và xin gặp Tiểu Ðoàn Trưởng để xin liên lạc về Nha Trang và thật may mắn Thiếu Tá tiểu đoàn trưởng lại là bạn thân của Anh Phạm Ðăng Luân nên ông ta gọi Bác Sĩ băng bó lại cho Anh H.Son, Lúc đó T.Hải ở ngoài phòng truyền Tin và nghe Anh Luân hỏi Tiểu Ðoàn Trưởng “ Chỗ mày có an toàn không Tao vừa bị SA.7 làm hết một chiếc tại BMT “Rồi Anh Luân cho máy bay lên ngay. T.Hải vui mừng chạy xuống báo nhỏ với Anh Em KQ đánh bộ cho hết thức ăn đi và có Xếp đến rước, tất cả KQ đánh bộ vội vã lên đồi, và đúng lúc Tàu vừa đáp, tất cả về Nha Trang đêm đó. Chấm dức cuộc chiến của những chàng Phi Hành đánh bộ ăn chay nằm đất và cũng đúng ngày đó Anh Hùng đế cũng vĩnh viễn ra đi cùng với ba đồng đội.
Ngày 13 tháng 03 năm 1975 Tai nạn cuối cùng của Phi Ðoàn 219 PHÐ : HÙNG – HẠNH – NGHIÊM – ÂN (Ð/U Lê Thế Hùng ( Ðế) – Th/U Dươngï Ðức Hạnh – Th/S Trần Mạnh Nghiêm – HS Nguyễn Văn Aân )Thi hành Phi Vụ Hành Quân số B.093 Xạ Kích và yểm trợ cho Trung Ðoàn 53 của Ðại tá ÂN tại chiến trường Phụng Dực Ban Mê Thuật, Lúc đó Anh Hùng đế bay Gun 1 Anh Còn & Tiên bay Gun 2 còn hai Sick là Nhu bay Slick 1 & Long bay Slick 2 còn một chiếc Air cover ở phía bên trên là Anh Phạm Ðăng Luân PÐT 219, Vào lúc 17 giờ 10 Anh Hùng bay vào Toạ độ AQ.895.015 gần trại Biệt Kích B.50 thì bị hoả lực Phòng Không SA.7 của địch quân bắn trực xạ máy bay gẫy làm đôi, bốc cháy và nổ tung tiêu hủy 100% Phi Hành Ðoàn đều tử trận không lấy được xác. Anh Luân ra lệnh toàn thể Phi Cơ phải bay về vì cố gắng cũng không thể nào vào được và Các Anh Ðã Hy Sinh rồi .
Ðến cuối tháng 3 năm 1975 một số Phi Cơ Từ Phù Cát và Pleiku di tản chiến thuật về Nha Trang sau đó vì sự di tản của máy bay Fixwing Hoa Kỳ làm rối loạn các Anh Phù Cát và Pleiku nên các Anh bay về saigon , Sau khi các Anh rời Nha Trang thì các lực lượng kỹ thuật và một số Quân Nhân không phi Hành hoang mang đã theo máy bay C.119 và C.123 về saigon, lúc đó tình hình các Anh Em Phi Hành của 215 cũng như 219 bị lay chuyển và các anh đã bay về TSN .
Khi về đến TSN Phi Ðoàn được cấp phát quân trang mỗi người một bộ và cho tạm thời đặt văn Phòng 219 tại một căn phòng nhỏ 24 mét vuông bên cạnh Câu Lạc Bộ Mây Bốn Phương Trời .
ÐẾN ÐÂY KẾT THÚC NHỮNG HUYỀN THOẠI CỦA PHI ÐOÀN 219 LONG MÃ MÀ QUÂN ÐỘI ÐỒNG MINH GỌI HỌ LÀ KINGBEE.
No comments:
Post a Comment