Sunday, May 15, 2022

Chân dung người Vợ lính.

           Bức chân dung đen trắng không màu mè hoa mỹ, người  phụ nữ  trong ngàn vạn  phụ nữ vợ của lính thời đất nước ngả nghiêng họ đã chiến đấu không súng, không đạn, không huy chương, không khen thưởng, tất cả  cho chồng, lót đường cho con bước lên … Để rồi  kết thúc như một vở hài kịch.

         Chị ấy bình thản kể lại  việc làm vợ của  mình như kể chuyện đời xưa. 

Bắt đầu câu chuyện.                                                                                  

      Tiếng gõ cửa dồn dập anh Phát nhìn qua cửa sổ rồi  mở hé cánh cửa cho Vũ vào, bầu khí gia đình ngột ngạt nặng nề, chị Oanh đặt ngón tay lên  miệng  ra dấu im lặng, Vũ liếc quanh không thấy Mẹ, vợ, và hai con,  đoán được ý của Vũ chị Oanh nói nhỏ:

-Mạ  mới đưa cháu vô dỗ ngủ Em ngoài nớ vô hà ? Em đã ăn chi chưa ?

-Dạ ! ngoài nớ vô, em không đói,  Mạ trong nớ rứa Duyên mô chị ?  

 Anh Phát và chị Oanh nhìn nhau không nói, giác quan thứ sáu báo động chuyện chẳng vui đang chờ, Vũ mệt mỏi ngã dài trên nền ca rô phòng khách  nằm đợi trong hồi hộp lo âu như tù nhân trước vành móng ngựa chờ  lời phán quyết của quan tòa, Vũ suy nghĩ chị Oanh nói cũng được không nói cũng được, vì Vũ đoán biết đáp số bài toán này, chỉ mong là chuyện lành.

Chị Oanh khẽ  nói :

-Duyên để lại bé Thơ cho Mạ, ẵm  cu Lâm  theo gia đình  nhà bên  cạnh ra bến Bạch Đằng đi hơn hai tuần rồi  không  biết ra răng, một vài người quay về nói họ lên tàu thủy đi ngoại quốc cả rồi .

 Vũ vui mừng:

-Rứa hả chị ! Một chọn lựa sáng suốt, tại sao anh chị không đi ở lại đây làm chi ?

Chị Oanh không trả lời câu hỏi theo giỏi tâm thái của cậu em chị biết miệng  nói rứa nhưng chắc đang buồn lắm, người ta nói “nước mất nhà tan” quả  không sai. 

  Vũ đứng lên  nhẹ bước  vào phòng nhìn Mẹ rồi nhìn con, xót xa suy nghĩ sáu tháng tuổi vú mô để bú, sữa mô để ăn, bây giờ anh thấm thía thế nào là giải phóng, tất cả được giải phóng còn lại mình trần thân trụi không một đồng xu dính túi, tích cóp đồng nào đưa vô ngân hàng đồng đó, lấy chi trang trải cuộc sống hàng ngày cho Mẹ và con nhỏ, thân phận người lính bại trận nhìn về phía trước là một khoảng trời mênh mông u tối . 

 Vũ trở ra phòng khách, anh chị Phát  ngồi trầm ngâm nhìn lên bàn thờ có lẽ đang cầu nguyện, một lát anh Phát nói :

-Lệnh gọi trình diện học tập 10 ngày,  mấy hôm nay anh chần chừ  chưa đi, bây giờ có Cậu ngày mai anh em mình cùng đi có anh có em an tâm hơn 

 Chị Oanh nói  :

-Chính sách chung mà, ở đây hay ngoài nớ mô cũng phải đi học tập,  chỉ 10 ngày thôi, mai Cậu và anh Phát đi trình diện đừng để quá trễ mà  rắc rối, Cậu yên tâm Mạ và bé Thơ chị sẽ lo .

 Vũ lấy chùm chìa khóa  giao cho chị Oanh nói :

-Nhà ngoài nớ  em đã nhờ bác  Hoàng coi giúp.


 Hai anh em ra trình diện cứ nghĩ họ ghi danh sách sắp xếp lớp học rồi  về  đợi ngày tập trung học tập nào ngờ  ghi tên  xong là bị đưa vô phòng trong đóng kín cửa một giờ sau lên xe bít bùng  chở  về  khám, không biết mình bị giam khám nào vì lên xe ở cửa phòng, rồi xuống xe  đưa ngay vào phòng, ngồi trên xe bít bùng không biết chạy đường nào, mấy hôm sau  cũng xe bít bùng đưa ra sân ga, cùng lên khoang sắt kín mít xập xình chạy, Sài gòn không có đường sắt về miền Tây, chỉ có đường ra Trung và Bắc, tàu ì à ì ạch chạy mấy ngày đêm, đứng lại nhiều ga, người ngồi trong khoang sắt rải rác xuống dọc đường, Vũ được lệnh xuống không biết ga nào, tàu đứng lại vài ba phút rồi tiếp tục chạy, từ đó hai anh em  mỗi người một nơi, núi rừng miền Bắc xa lạ không biết mình bị dẫn đi đâu.

  Chị Oanh  thất thểu chạy nơi này qua nơi khác  dò la tin tức  hỏi thăm người  quen, hỏi thăm bạn bè, ai cũng như ai cùng chung đại họa, nước mắt lưng tròng cay đắng nhìn  nhau . 

  Ngày ngày chờ tin trong khắc khoải âu lo . Cô nữ sinh hoa khôi  trường Jeanne D’Arc con nhà giàu xếp sách vở  theo chồng ở tuổi  mười chín, chưa  khi nào đụng tay bất cứ việc gì bây giờ phải xắn  tay áo tập tễnh xông  vào cuộc chiến  kiếm cơm .

 Chồng và em trai được lệnh triệu tập đi học 10 ngày, 10 ngày đã qua biệt vô âm tín, bao nhiêu gia đình nhốn nháo chạy đầu này đầu kia dò thăm tin tức nhưng vẫn vô vọng, thời gian nặng nề trôi, một tháng, năm tháng, bảy tháng rồi một năm chị mới  được tin nhắn, Cậu em trai ở Thanh Hóa , Chồng ở Hà Nam Ninh. 

 Chị vui mừng báo tin cho Mẹ  “Hai anh em chưa chết”.   Chị chạy quanh hỏi thăm cách đi thăm tù vừa về tới nhà Mẹ đưa tờ giấy của chính quyền địa phương báo “ nhà của chị trong diện bị trưng thu”, yêu cầu phải dọn ra trong vòng  30 ngày kể từ ngày nhận giấy báo.

Cầm tờ giấy đuổi nhà trong tay chị không mấy ngạc nhiên vì chị đã gặp người bạn học cũ anh ta ra bưng năm Mậu Thân bây giờ trở về làm ông lớn, người này cho chị biết, theo chính sách sớm hay muộn nhà của Sĩ Quan cấp Tá trở lên sẽ tịch thu, mấy lâu nay chị đã từ từ thu xếp mọi chuyện, chị bình thản đưa Mẹ với ba đứa nhỏ hai đứa con và một cháu trở về mái ấm quê hương nơi ông bà tổ tiên đã gầy dựng, nơi đong đầy bao nhiêu kỷ niệm của thời con gái. Chị nôn nóng về gấp  để đi thăm hai người tù, về miền trung thì  đoạn đường ra  Bắc được thu ngắn hơn hai phần.


Bác Hoàng gái  người hàng xóm coi giúp nhà vui mừng đón mẹ con chị từ  đầu  hẻm, Bác  nói :

- Mệ và Cô về  Cháu mừng quá,  giữ nhà của Mệ không đơn giản, khô  rát cổ họng trả lời với người ta, hôm nay đòi mượn, mai xin cho ở tạm, mốt xin gởi sinh ở học, họ mà vô trong nhà rồi lấy xà beng nạy cũng không ra, đứa nào thấy nhà Mệ  cũng nuốt nước bọt.

 Hai mẹ con chị Oanh chỉ biết cúi đầu tạ ơn bác Hoàng gái.


  Mới  về ở  được hai đêm chưa dọn dẹp xong đồ đạc đêm thứ ba Cảnh sát khu vực đập cửa kiểm tra hộ khẩu yêu cầu chị trình giấy tạm trú, tạm vắng hơn một năm ở Sài Gòn chưa ai hỏi giấy này.

Chị nói :

-Anh đợi tôi vào lấy .

Chị vào phòng cầm ra miếng giấy nói :

-Giấy tạm vắng  không có  nhưng có giấy này, tôi bị đuổi  ra khỏi nhà không biết phải đi mô nên kéo nhau về đây. 

Người Cảnh sát coi tờ giấy rồi bỏ đi.

  Vài ba hôm sau một toán  người, đàn ông có đàn bà có, đến vận động bán nhà đi kinh tế mới, cho chị thời hạn  suy nghĩ một tuần họ sẽ trở lại, họ đi rồi chị ngồi xuống ghế thấy ê chề đắng cổ họng.

 Việc nhà chưa thu xếp xong lại phải đương đầu với những chuyện như thế này, không có ai để chia sẻ, áp lực đang đè nặng lên người chị. 

Chị đọc kinh, Chị cầu nguyện xin ơn trên soi sáng.

 Việc cấp thiết là phải đi thăm Chồng và Em trai mọi chuyện từ từ tính liệu sau.

 Đơn xin thăm nuôi  chính quyền địa phương  trả lời:

 (Không giải  quyết  vì tình trạng cư trú của chị chưa rõ ràng) .


Đoàn người  hôm trước lại đến, hôm nay có cảnh sát khu vực đi theo, chị vui vẻ đón tiếp miệng xuýt xoa :

-Thật xin lỗi nhà kẹt tiền quá phải bán bộ bàn ghế chưa sắm lại kịp  các anh chị  chịu khó đứng một chút, để khỏi mất thì giờ của các vị tôi xin trả lời, việc bán nhà đi kinh tế mới theo chủ trương mà các anh chị đã truyền đạt hôm trước tôi xin thưa, tôi là gái đã lấy chồng không có quyền quyết định, tôi phải hỏi ý của em trai tôi vì đây là nhà Tổ Phụ, còn Mạ tôi các Vị cũng biết bệnh người già không  còn biết chi hết, hôm qua lên phường xin giấy thăm nuôi để gặp Cậu em bàn chuyện bán nhà nhưng không  giải quyết vì lý do cư trú của gia đình tôi không rõ ràng.

Người Cảnh sát hứa xem xét lại  giấy thăm nuôi.


 Gần hai tuần  vai xách nách mang lặn lội từ rừng Thanh Hóa ra rừng  Hà Nam Ninh, không cầm được nước mắt chỉ hơn một năm mà chị không còn nhận ra họ, tột cùng khổ đau hằn ghi lên thân xác khô gầy, trên khuôn mặt bọc lớp da nhăn nhúm, đôi mắt trắng dẻ thụt sâu trong hốc xương, vòng mi thâm quầng. Chị báo sơ cho hai người biết nhà ở Sài gòn bị tịch thu đã dọn ra Huế được  hai tháng rồi, Mạ và ba nhóc đều khỏe, chị không nói chi thêm vì không muốn đem âu lo đến cho chồng và em, chị tự tin sẽ giải quyết êm xuôi mọi nan đề trước mắt.


 Cuộc sống chật vật hơn sau chuyến đi Bắc về, chị đạp xe quanh thành phố tìm nghề thích hợp kiếm cơm, cảnh sống chụp giật, một nói mười, không nói có, chị không làm được.

 Chị chọn nghề đơn giản ít vốn học cách luộc hột vịt lộn, chị bắt đầu bước xuống cuộc sống thành phố này bằng thúng hột vịt lộn với mấy bao thuốc lá bán lẻ, leo lét cây đèn dầu, tấm ni lông quấn cổ xoay quanh người, khi che mưa, khi chắn gió, tại  góc ngã ba đường, đêm hè oi bức cũng như đêm đông mưa lạnh, ngồi còng lưng, tê nhức đầu gối, thâu đêm gà gáy để bán cho xong 100 cái trứng lộn. Vậy mà có được yên đâu. Số người hôm nọ lại đến hoạnh họe đủ điều bắt chị phải bán nhà đi kinh tế mới, chị quyết liệt phản đối, khả năng và sức lực của chị không thể phá rừng cuốc đất để nuôi ba đứa con nít và một bà già, nếu không  cho  ở đây thì viết giấy cho chị trở vào lại Sài Gòn .

  Họ  nặng lời hăm dọa :

-Muốn người thân cải tạo  mau về thân nhân phải chấp hành triệt để lệnh của chính quyền địa phương, hơn nửa gia đình  của bà là gia đình ác ôn, có nợ máu với nhân dân với cách mạng chồng Sĩ Quan cấp Tá em là Biệt kích,  theo chính sách bắt buộc phải rời thành phố nếu không đi sẽ cưỡng chế.

Chị nói như đùa:

- Tôi không tha thiết sống nhưng không can đảm tự tử các anh chị muốn làm gì tùy ý và làm nhanh lên, điều mong ước là xin giúp giải phóng cuộc đời của tôi, tôi xin được chết nơi đây, các anh chị hôm nay không giúp giải quyết mạng sống của tôi thì ngày mai xin các anh chị hãy quên tên tôi đừng tới nhắc kinh tế mới kinh tế cũ nửa.

Sau buổi nói chuyện quyết liệt hôm ấy chị hồi hộp chờ kết quả, một ngày hai ngày rồi qua tuần qua tháng không nghe nói năng chi, vậy là chị đã vượt qua được chặng đường gai góc.

 Cuộc sống đã tụt dốc đến tột cùng, nữ trang, rồi áo quần từ từ ra đi tất cả dồn vào những chuyến thăm nuôi, mỗi năm thăm một lần quay qua quay lại kỳ thăm nuôi nữa lại đến, mỗi năm thăm một lần không thể không đi, chị là liều thuốc bình an của hai người, nhưng biết làm sao đây, nhà không còn gì  để bán, con nít mỗi năm một lớn ăn nhiều hơn, chị quá vụng về không biết làm chi ngoài việc hằng đêm ôm thúng trứng vịt lộn với mấy gói thuốc lá lẻ, có tối bán hết có tối không, chị nhịn ăn được nhưng ba đứa nhỏ và Mẹ già thì không thể, đành phải nhắm mắt ghé lại Trung Tâm Huyết Học đưa tay vào cho họ lấy máu  kiếm ít tiền như lần trước chị đã làm.


 Thầy Huỳnh thắng xe gấp chạy nhanh vào Trung Tâm Huyết Học gọi :

-Chị Oanh . 

Chị  giật mình quay lại, thầy Huỳnh nói :

-Chị ra em chở chị  về.

 Chị đành phải theo thầy Huỳnh rời nơi bán máu, đưa chị vào sân thầy Huỳnh dặn:

-Chị vào  nhà đợi em một chút .

Mười lăm phút sau Thầy Huỳnh đưa bác Hoàng tới, thầy Huỳnh là con trai trưởng của bác Hoàng cũng là con đỡ đầu của ba chị, thầy Huỳnh nguyên là Đại Chủng Sinh, vì lý lịch không tốt nên chính quyền  không cho tiếp tục tu. Thầy giỏi  ngoại ngữ  với lại quen biết nhiều, nhờ người giới thiệu nên xin được việc làm công nhân.

  Bác Hoàng gái ôm vai chị  nói :

- Xin lỗi cô!  Tôi nghe thầy Huỳnh nói mà giờ này tim tôi vẫn còn đập, tôi bận lo quán cà phê, sáng đi sớm tối về trễ, lúc nào gặp cô cũng thấy tươi cười cứ tưởng cô chống đỡ qua ngày được,  đâu ngờ cô túng quẫn đến độ phải đi bán máu, người cô xanh xao khô đét như vậy còn máu mô mà đi bán, tội nghiệp cô quá, cô đã bán mấy lần rồi, cô phải giữ gìn sức khỏe để lo cho ba đứa nhỏ và Mệ nữa, răng cô liều dử rứa, cần tiền thì nói với tôi, tiền đây cô cầm đi, cần thêm thì cứ nói, đừng dại dột tới đó nữa nghe chưa.

Bác Hoàng dúi vào túi chị một nắm tiền bác nói:

- Tôi cho cô mượn khi nào  dư dả thì hoàn lại, cô an tâm không lẽ suốt kiếp này mình không ngóc đầu dậy nổi hay sao, lúc đó tôi sẽ tính vốn lẫn lời. Bác Hoàng nói tiếp : - Việc bán hột vịt lộn bữa ni cô lấy ít lại bán tới 11 giờ khuya hết còn chi cũng về nghỉ. Bắt đầu ngày mai buổi sáng 5 giờ cô lên quán phụ giùm tôi tới 11 giờ  nghỉ trưa về lo cho Mệ và mấy đứa nhỏ, chiều 2 giờ Cô lên lại phụ tôi một lúc nửa.

Chị đứng lên theo bác ra cửa nói:

-Em cám ơn Bác đã lo lắng cho em.

Chuyến đi thăm tù lần này vội vàng hơn, vì khi đi gạo trong hũ  còn quá ít sợ bà cháu ở nhà đói.

 Mới trở vô nhà cu Tâm thỏ thẻ khoe:

-Mạ nờ ! Nhà mình bữa ni nhiều gạo lắm, mỗi bữa bà ngoại cho tụi con ăn hai chén sướng quá chừng.

Chị hỏi:

-Gạo mô mà nhà mình có.

-Mệ Hoàng đem qua cho bà ngoại, còn nửa tụi con bác Huỳnh cũng cho kẹo, sướng  ơi là sướng.

 Hàng tháng đều đặn bác Hoàng gửi qua mấy chục ký  gạo, chiều  đi làm về trên tay thầy Huỳnh lúc nào cũng gói  kẹo hay bao bánh ngang qua nhà đôi vô cho mấy đứa nhỏ.

Chị không biết làm sao để diễn đạt lòng biết ơn với gia đình bác Hoàng. Họ là  chiếc phao cứu gia đình chị sắp chìm. 

Hằng đêm chị vẫn tranh thủ bưng thúng hột vịt lộn ra ngã ba ngồi bán kiếm thêm dồn vào việc thăm nuôi, nhờ gia đình bác Hoàng mà chị được an tâm, chị ngồi nhìn ánh sáng heo hắt của cây đèn dầu bên thúng hột vịt lộn suy nghĩ  không biết kiếp này còn đọa đày bao lâu.

 Nhiều đêm đói cồn cào nhìn trứng vịt nuốt nước miếng muốn ăn một cái cho ấm bụng nhưng lại thôi để dành cái trứng bán kiếm vài ba hào, chắt chiu dành dụm thăm chồng thăm em. 

 Rồi chị nhận được giấy báo anh Phát được ra tù yêu cầu gia đình ra đón anh ấy về, Chị đưa  tờ giấy cho bác Hoàng coi, Bác cũng có suy nghĩ như chị, chắc chắn có vấn đề, nếu bình thường ra tù thì chạy ù về nhà mắc chi gia đình phải đi đón, Bác nói:

-Để tôi bàn với Thầy Huỳnh, nhờ thầy xin nghỉ vài ngày đi với cô lỡ có chuyện chi chị em người một tay chứ tôi thấy tình hình ni không xong rồi, lỡ chú nớ có chuyện chẳng lành mần răng mà tính, không chừng ra mang xác về cũng nên.


 Hai chị em vào khu thăm nuôi trình giấy báo ngồi chờ, mấy phút sau hai người xốc nách một  người hay đúng hơn là một sinh vật lạ đặt nằm trên sạp tre, một người nói :

-Đây anh Nguyễn Mạnh Phát chúng tôi giao cho gia đình, chị cầm tờ giấy ra trại coi tên thì đúng là Nguyễn Mạnh Phát.

  Anh Phát còn khoảng trên ba chục ki lô con người giống như tắm trong thùng sơn vàng mới ra, màu vàng khủng khiếp không dám nhìn lâu, miệng mấp máy muốn nói gì nhưng không nói được .

 Đường từ trại tù ra quốc lộ quá xa mà lại  đường rừng lên đèo xuống suối rất khó đi  thầy Huỳnh nói:

- Mình phải đi liền thôi cô à, bằng mọi cách đưa chú ra khỏi đây đã, chú không nặng lắm đâu, hai chị em mình thay nhau cõng đi được đoạn nào hay đoạn đó  gặp nhà dân tính sau.

 Ban đầu thay nhau cõng còn gắng đi nỗi, càng về sau thì không tài nào nhấc chân lên khỏi mặt đất được, cả ba cùng nằm lăn ra thở, một bà chị đi ngang qua thấy cục vàng to tướng nằm thoi thóp có lẽ đã quen với cảnh này rồi nên chị mau miệng  chỉ đường tới nhà người có cỗ xe trâu, thuê cỗ xe trâu đưa ra liên tỉnh lộ để đón xe.


   Khổ này chưa qua khổ khác lại tới, cơ chi mà trời cho mọc thêm hai tay hai chân nửa may ra mới chạy kịp .

 Hai chị em cõng về tới bệnh viện mừng quá sức trình giấy xin nhập viện phòng nhận bệnh lắc đầu không nhận.

 Cõng về nhà ai chỉ chỗ mô chị đi tới  chỗ đó  tìm thuốc cứu anh, chị ra tới Tân Ấp vùng đất cuối của Quảng Bình giáp ranh với Hà Tĩnh, Tân Ấp là làng người dân tộc Tày, từ ga xe lửa đi bộ khoảng mười  cây số đường rừng, trèo lên tụt xuống hai ngọn đồi vác hai bao lá về, uống không thấy nhúc nhích động đậy, người khác chỉ ra làng Cùa  Ba Lòng tỉnh Quảng Trị chị cũng ra, người khác chỉ Nam Đông A Lưới chị cũng lên, toàn lá với lá, vàng vẫn cứ vàng không xuống sắc chút nào.

  Chị cầu nguyện hằng đêm xin ơn trên cho  chị gặp được thầy được thuốc cứu chồng, sức lực con người có hạn, khi lực tận chỉ biết phú dâng và bám víu vào Thượng đế.


Hôm nay chị nhắn chú xe kéo chở cho chị mấy bao trấu để nấu, chú  xe kéo vác trấu vào  thấy khối vàng thiêm thiếp trên võng chú quay lại hỏi.

-Ai rứa cô?

-Ông xã của tôi tù ngoài Hà Nam Ninh gần chết họ kêu gia đình ra nhận mới đưa về đó anh.

-Cô cho chú uống thuốc chi chưa  ?

-Dạ ! Tui chạy thuốc  khắp cả rồi mà không thấy bớt chút mô hết.

-Ui cha ! Thứ vàng da ni dễ trị lắm, vài ba hôm là lành, chừ cô chạy ra chợ mua một bó chè xanh và một miếng gan heo, đem về vằm gan ra  nấu chung với  lá chè, sắc đậm cho chú ấy uống, rồi ngày mai cô đi sớm, khoảng  gà gáy lên bến Than đứng đó chờ mấy người đi củi lên đò qua sông, cô theo họ nhờ họ chỉ cây Nắp Ấm cây này thân mềm dạng cây leo hoa giống như miệng ấm có đậy nắp y như nắp ấm, nên họ gọi là nắp ấm, cây mọc ngoài bìa đồi vùng đất trũng, tôi đã lên đó hái mấy lần rồi, cô lên đó nhờ họ chỉ cho mà hái, hái nhiều để khỏi đi lại. Nó thuộc loại cây leo, nắm gốc nhổ thì kéo cả chùm, thân dây mang về khỏi vằm, cứ  quấn từng nắm nấu chung với  chè tươi và gan heo, mua thêm một cục đường đen, uống nước chè đặc bao tử cào khó chịu cô cho nhai chút đường, chú uống ba ngày là bớt vàng chừng một tuần là lành. “Bến Than là bến đò ngang gần ngã ba điện Hàng Chén”.

Tạ ơn Thiên Chúa bài thuốc đơn giản mà quá hay uống ngày thứ  ba là bắt đầu đổi sắc, từ vàng ra bạc, uống tiếp gần một tuần thì nước da trở lại bình thường rồi khỏi hẳn.                                         

  Anh Phát không ngờ  nét tươi vui của vợ chỉ để che dấu một thảm cảnh đau lòng, nhìn thúng hột vịt anh đã khóc, khóc như một  đứa trẻ, xót xa thương vợ, đã không tiếc thân mình bán máu để có tiền nuôi anh, hằng đêm anh bưng đèn cùng chị ra ngồi ngã ba.

 Thầy Huỳnh kiếm cho anh Phát một chỗ giữ xe đạp, năm sau đang chuẩn bị đi thăm nuôi cậu em, thì lễ Quốc Khánh 2/9 cậu em trai và bác Hoàng ba của Thầy Huỳnh được thả về. 

 Gia đình bây giờ thêm bốn cánh tay của hai người đàn ông chị bớt tất bật, sinh hoạt gia đình  cơm mắm tạm ổn qua ngày ba đứa nhỏ gửi vào trường Mẫu giáo của nhà dòng nữ.

 Qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai.

Ba gia đình, bác Hoàng, Cậu em trai và gia đình chị Oanh cùng nộp đơn một lần xin xuất cảnh theo chương trình HO. Mọi người được thông suốt đến định cư tại Hoa Kỳ.

 Một sự ra đi không ai ngờ, chị không dám quay lại nhìn chặng đường đã qua không bút mực nào diễn đạt được sự khốn khó đến tột cùng đó, không lời  nào xứng hợp để nói  lời tạ ơn gia đình bác Hoàng.  Ba gia đình bây giờ đã kết chặt thành một đại gia đình, dọn về sống gần nhau cùng một thành phố, yêu thương, săn sóc.

Hạnh phúc hơn Thầy Huỳnh tiếp tục vào dòng tu và  nay đang là Linh Mục phó giáo xứ Việt Mỹ. 


 Phần 2 : ……… 


 Cha mẹ là lá chắn tinh thần  là hành trang  là sức mạnh cho con cái  bước xuống cuộc đời.

 Đó là lý lẽ  thường tình của cuộc sống. Từ ngày cưới nhau cho tới bây giờ trải qua bao cay đắng nhọc nhằn chịu đựng bao gian nan khổ cực chị  Oanh luôn cố gắng vượt qua vui vẻ chấp nhận nghịch cảnh, hi sinh cho chồng cho con đó là niềm vui của người làm vợ là thiên chức của người mẹ.

Mấy chục năm qua chị  chưa bao giờ có ý nghĩ sai lệch về chồng, một mực tôn trọng anh, vì anh là người chừng mực nói năng chín chắn, có trước có sau, lúc nào cũng ôn tồn, hoàn cảnh nào cũng bình tỉnh, sống có nguyên tắc, năng nỗ  nhiệt tình, chị tin tuyệt đối sự thủy chung của anh, chị nghĩ nếu trên đời này tìm người chung thủy một vợ một chồng thì anh là người đầu sổ trong số đó .

Mấy tháng nay sau chuyến đi Việt Nam lần thứ hai trở về chị  cảm nhận ở anh có cái gì khác khác với nguyên  tắc sống của anh thường ngày, chị không phải là người đàn bà mà thiên hạ ví như con gà mái oang oác tối ngày, nhưng những sinh hoạt bất thường của anh tạo cho chị sự chú ý tò mò, những tiếng thở dài, những lúc ngồi tư lự, những lần thì thầm  điện thoại, rồi có những lúc hốt hoảng trước mặt chị, đó là những điểm khác lạ mà mấy chục năm qua chị chưa thấy ở anh ?


Chiều thứ 7 hôm nay gia đình  bác Hoàng và gia đình chị lỉnh kỉnh mang thức ăn tập trung về nhà Vũ “cậu em trai”  để mừng sinh nhật cháu Thơ. Hai chục năm qua cậu em  tội nghiệp ku ki một mình  vừa làm cha vừa làm mẹ nhiệm vụ nào cũng chu toàn. Hạt giống Vũ ươm, xới, gieo trồng nay  đã kết nụ ra hoa, một Nha Sĩ xinh đẹp tràn đầy sức sống đang vươn lên trong niềm tin yêu của gia đình, thành quả tốt đẹp đó cũng không ít công sức của  chị  Oanh vừa là Cô vừa là Mẹ và cũng là Cha .


 Tiệc vui bắt đầu, chai rượu lễ của Cha Huỳnh mang tới coi như khai vị, cả ba người lâu nay rất ít uống rượu, chiều  nay không biết vì quá vui hay mắc chứng gì mà họ thi nhau cụng, mới chút xíu mà đã thanh toán xong chai rượu lễ có lẽ nồng độ nhẹ và ngọt nên dễ uống, còn thâm qua phân nửa chai Cordon Blue, rượu mạnh vào họ bắt đầu đổi tông, âm thanh lè nhè nhừa nhựa, ngắc nga ngắc nghẻo một lúc rồi cả ba anh em  lăn đùng ra ghế sô pha, hai chị  dọn dẹp xong ngồi nhìn mấy ông say nằm bất động chờ họ tỉnh rượu để về .

 Hai chị cũng ngả lưng xuống, tiếng ù ù nho nhỏ ở chế độ rung của điện thoại cầm tay phát ra, lắng tai nghe thì nó trong túi quần của anh Phát, bác Hoàng bảo chị Oanh lấy ra nghe thử, không chừng thằng Tâm gọi có chuyện gì chăng. Chị Oanh kéo thẳng chân anh Phát ra thọc tay moi cái phone trong túi quần  một hàng số lạ hiện ra 0985… chị nói nhỏ số phone lạ quá, bác Hoàng lấy điện thoại nhìn số rồi đi ra ngoài, ngoắc  chị Oanh cùng ra. Chị Oanh thấy khó chịu trong lòng, chị ân hận đáng lẽ chị không nên làm vậy, chị chần chừ, nhưng  trước sự đã  rồi đứng dậy đi ra theo, ra tới nơi nghe bác Hoàng nói:

-Được đợi cậu ấy tỉnh rượu tôi sẽ nói lại giúp cho cô. Bye cô nghe.

 Bấm xóa cuộc điện đàm, Bác Hoàng bảo chị đem bỏ lại như cũ, chị trở ra Bác ngồi tránh một bên ghế xích đu chờ chị .

Chị rùng mình ớn lạnh không biết do thời tiết về đêm của CA.  hay rùng mình vì sắp được nghe bác Hoàng nói, chị chắc chắn là chuyện  không vui, chị nói với Bác Hoàng :

- Mình vô nhà thôi Bác, Em thấy ớn lạnh quá, hôm nào rảnh em chạy qua nhà nghe Bác nói chuyện củng được.

 Nhìn sắc mặt của bác Hoàng chị đoán biết bác Hoàng sẽ cho chị câu trả lời về những dấu hỏi chị đặt ra với anh Phát mà chị thường tâm sự với bác Hoàng mấy lâu nay, chị suy nghĩ nghe một lời buồn là thêm một gánh nặng, tại sao lại tìm gánh nặng mà mang vào người, bỏ được cái gì thì bỏ  quăng được cái gì thì cứ quăng  chị cố né tránh để khỏi nghe.

 Lòng chị lúc nào cũng bình thản chị nhớ một câu trong bài hát của TCS … “ Ai nên khôn không có một lần ... dậy mà đi ...”  quả thật vậy, bản lãnh của con người là tự thắng bản năng, tự thắng những đòi hỏi tầm thường của thể xác, bản năng yếu đuối không thoát khỏi cám dỗ bị vấp ngã là chuyện thường, nhưng vấp ngã rồi có biết đứng  thẳng người dậy để mà đi hay vẫn cứ nằm ỳ ra giãy giụa trong vũng bùn, đó là điều đáng  nói, là điều chị mong đợi nơi anh, tất cả những suy nghĩ của chị chỉ là đoán mò theo  trực giác của phụ nữ chứ chưa chắc là đúng và chị cầu mong là không đúng.

 Hơn thế nữa, đều là con nhà đạo hạnh mọi chuyện trong cuộc sống đều tín thác vào Đức tin, chị dành thời gian vào việc đọc kinh tham dự thánh lễ.

 Lại một mùa Chay về sinh nhật của cháu Thơ cũng đến, câu chuyện hôm sinh nhật cháu Thơ năm ngoái đã giáp vòng một năm chị luôn tránh nói chuyện riêng với bác Hoàng chị sợ phải nghe, chị luôn tạo cho gia đình  một bầu khí ấm cúng vui nhộn như mấy chục năm qua, chị nhắc anh Phát rảnh rỗi không  làm gì thì lấy vé về VN chơi, mùa này vé máy bay hạ giá, sau Phục sinh vào mùa hè giá vé cao. Chị tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của anh.


Trái bom âm ỉ châm ngòi hai năm nay bây giờ đã nỗ, bao nhiêu hy sinh, bao năm gắn bó tình nghĩa vợ chồng đã kết thúc đơn giản trên một miếng giấy với hai chữ ký .

Sau hôm phân chia tài sản theo lệnh của Tòa án  anh Phát đi bặt tăm, chị nghe mấy người bạn về Việt Nam qua nói lại anh Phát về cưới vợ trẻ, cô ấy là người giữ xe đạp với anh sau khi anh lành bệnh vàng da.

 Chị cười sảng khoái  khi kết thúc câu chuyện .

Tôi hỏi:

-Em không thấy chị buồn .

Chị cười trả lời:

- Cây kim khâu bị rớt mất cũng lấy cục nam châm rà tìm cho bằng được, một người đầu ấp tay gối mấy chục năm, con người mà mình lấy máu đem đổi bánh đường tụm cá khô bao thuốc bổ, con người mà mình  vượt núi băng rừng tìm thuốc chữa trị, bây giờ quay lưng lại, không buồn làm sao được, buồn lắm chứ, nhưng khi đã tột cùng đau khổ thì mình trở nên chai cứng, dửng dưng chấp nhận, một khi họ đã quyết định đi con đường họ chọn, thì thôi mình cứ vui, hơn nửa  trách nhiệm làm mẹ mình làm xong, bổn phận làm vợ mình cũng chu toàn, mình không chút gì hổ thẹn với lương tâm.

Thời gian sau chị gặp mấy người bạn của anh Phát mấy anh ấy nói:

-Anh Phát lúc này đã thành ca sĩ rồi, anh trình diễn rất thành công bài hát 

“Anh đã lầm đưa em sang đây” .

Không biết họ nói thật hay ám chỉ điều chi, Chị nói lại :

-Cửa nhà tôi luôn mở không khóa.

  Người vợ tuyệt vời .

 Viết theo lời kể .   

  Phương Lâm .

No comments:

Post a Comment