Và hôm nay 28-4-…. Nhớ lại 47 năm rồi còn gì…
Ngày này - và những năm tháng đó….
Những ngày đi với LĐ3ND - từ Đà Nẳng về đến Phan Thiết- thì được lệnh quay lại Nha Trang - đoàn tàu 3 chiếc Dương Vận Hạm ( từ số 500…chúng tôi ngồi trên chiếc mang số 500)
BCH /LD ở Dục Mỹ (các TĐ2-5-6) đóng rãi rác từ Khánh Dương đến đèo Phượng Hoàng-
Tới một buổi chiều… nhận được lệnh, bỏ Dục Mỹ kéo BCH/LĐ 3 về Đèo Rù Rì … đang lập công sự phòng thủ… thì Tr/tá L-V-Phát, được lệnh đi họp ở Cam Ranh (với TT-Thiệu) - khoản 4g chiều… lệnh rút đi (không biết đi đâu?)
Thế thì ngay lập tức… BCH-LĐ3ND di chuyển về hướng Nam - dẫn đầu là DĐ3Tr/sát do Đ/uý Hoạch (DDT)
Thứ tự…DDCH/CV-DD3CB-Đ3QY-TĐ2PB/ND- ngoái nhìn từ cabin… một đoàn xe hổn hợp ( đầy đủ Quân Binh Chủng từ quân đoàn 1-2 theo sau … thành một con rắn dài vô tận)
Về tới Tháp Chàm -Phan Rang nữa đêm… Th/sĩ Tâm Thường Vụ DĐ3QY ( cùng ngồi trên xe) chuyền cho tôi điếu thuốc và nói: mày nhìn lại đàng sau kìa…
Tôi ngoái lại - ôi một con Rồng Lữa dài vô tận (những ánh đèn xe nối đuôi …) biến thành con Rồng lữa đẹp mắt….
Chúng tôi được lệnh vào phi trường Thành Sơn (tái cố thủ)
Đoàn xe cứ theo sát … có lẽ tưởng chúng tôi được bốc khỏi đây bằng máy bay… thôi thì đủ các ông … Đủ các đơn vị cứ vào cổng phi trường, thì chỉ hỏi một mình ông : Tr/tá Phát đang ở đâu? Cuối cùng BCH /LĐ phải cho DDTr/sát 3 -mang cây Hoả Tiễn Tow để ngay trước cổng ngăn chận (không cho vào phi trường nữa) và khuyên họ cứ tiếp tục xuôi về hướng Nam< vì chúng tôi còn ở lại- phòng thủ chiến đấu- chứ không phải về Sài Gòn bằng phương tiện này…>
và đoàn quân tiếp tục đi…
Chúng tôi ở đây một tuần - chờ đợi ba TD2-5-6 còn kẹt, trong rừng núi Khánh Dương- khi bốc được tất cả, 3 TD bằng trực thăng, về đến phi trường Thành Sơn… thì có lệnh được hoán đỗi LĐ2ND từ Sài Gòn ra thay thế…
Về đến Sài Gòn, (Trại Hoàng Hoa Thám) AE đều xát sơ - nhưng niềm vui ra mặt vì lâu quá, mới trở về Sài Gòn
-từ năm 1972 - cho đến 1975 (cả SĐ Dù thành đơn vị ĐPQ ở QĐ1)
Về được Hậu Cứ (HHT)
Nhưng cả đơn vị cấm quân 100%- còn các TD 2-5-6 về HC -bổ sung - chờ lệnh mới…
Những năm tháng từ ngày, rời TĐ5ND về nhận nhiệm vụ mới: Phòng nhận Bênh/HQ- rồi Y Tá Trưởng Liên Đội 3 Đa Năng- rồi - về DD3QY/LĐ3ND - về trình diện DDT/DD3QY-bS Lê Minh Tâm -DĐT
- tôi có kể từ đó đến nay chưa được một ngày phép- bs Tâm cho đi 3 ngày phép (và dặn phải trả phép đúng hạn . Để AE khác còn đi nữa…)
————ngày này 47 năm về trước…
Ngày 28-4-1975 buổi chiều … tôi than thở với Th/Sĩ Tâm (lùn) Thường Vụ- (tôi với Tâm là bạn ngoài đời … trong đơn vị ít ai biết….) chỉ (xưng hô mày tao - khi ăn nhậu- hoặc đi chơi, ra khỏi đơn vị)
Vợ tao có bầu gần sanh (mà không biết hôm nay sao nữa- lệnh cấm quân -tao muốn về thăm, mà không biết làm sao?
Tâm thẳng thắng trả lời: ĐM cho mầy đi đâu được - có gì khó xử cho tao- ráng một hai hôm nữa xem sao?
May sao BS Nguyễn Đức Mạnh đi ngang (hình như nghe được…) mày lấy xe tao đi về thăm vợ mày đi, rồi tối vào … lén mà đi rồi vô…(chiếc xe Bighestone màu đen - không biết ổng mượn của ai)
Tôi nhìn Tâm (lùn) và nhìn bs Mạnh (bs Mạnh lúc đó là DĐP/DD3QY)
Tâm (lùn) rất nể bs Mạnh- (hơn nữa mấy AE thường ăn nhậu chung từ ĐẠi Lộc- về Dục Mỹ… về Hậu Cứ nói chung… ở đâu cũng nhậu…<nhậu đến mất nước> giờ mới hay…) không lẽ < DDP cho phép mà Thường vụ dám cãi>
Tôi lật đật dẫn xe bs Mạnh chạy về nhà…
Mẹ tôi nói - vợ mầy chuyển bụng tao đưa nó lên viện bão sanh (ngang TĐ1ND là Nghĩa Địa Đô Thành - nhưng cất bên ngoài nhà bảo sanh)
Theo mẹ tôi nói: bây giờ giặc dã- nghe nói Sài Gòn lộn xộn- thay vì đưa xuống BV-Từ Dũ- nhưng sợ rũi rỏ mang vợ mày về không kịp…
Tôi nhanh chân dẫn xe ra, chạy lên hướng TĐ1ND vào đến nơi thì vợ tôi mới sanh 1 giờ trưa tôi mới bồng đứa nhỏ (chưa biết trai hay gái) thì nghe một- hai tiếng nổ lớn- rồi tiếng phòng không của KQ-TSN bắn lên (tôi nhìn đồng hồ lúc đó là 17g10
- đó là ngày 28-4-1975
Tôi vội vã trao con cho vợ, rồi quay xe trở vào đơn vị…. (tôi khuyên vợ tôi, bằng mọi giá phải bồng con về nhà)
Trên đường từ ngã ba Ông Tạ - trở lên trại HHT … dọc đường dân chúng hớt hải (về sau mới biết đó là-Pilot Nguyễn Thành Trung dẫn đầu…)
Hắn thả ngay phi đạo - để khống chế… không cho F5-F5 E, cất cánh rượt đuổi… hắn còn ra Dinh Độc Lập thả một trái nữa - nhưng rớt ngoài đường Công Lý
Tối hôm 28-rạng sáng 29 - một cuộc pháo tứ phía vào TSN và BTL SĐ ND - có hai ba trái gì đó rớt vào <Chợ Sư Đoàn> làm xập nhà một vài người dân trong Trại gia binh -
Sáng ra nhớn nháo, phòng nhận bệnh Bv Đỗ Vinh đang cấp cứu….
Đến 17g chiều ngày 29-4 bs Nguyễn Đức Mạnh cùng DĐ3QY ra khỏi trại và mạnh ai nấy đi…. Riêng tôi và Tâm <lùn> Th/vụ - xuống Biệt Khu Thủ Đô - đi theo Tr/tá Khôi LĐT/LĐ3ND (lúc bấy giờ - Bộ Tư Lệnh - Quân Đoàn 3 đang dời từ Biên Hoà về đây - do Trung-Tướng - Phạm Quốc Thuần đảm trách)
Nhưng từ 17g30 chiều ngày 29-4 cho đến sáng 30-4 (chúng tôi không thấy ông Thuần ở đâu)
Buổi chiều hôm 28 chỉ thấy một chiếc trực thăng màu trắng bay xuống - rồi một lát bay lên…
Các TĐ xin lệnh Tr/tá Khôi - Vì LĐ3ND lúc đó (hình như - trực thuộc điều động của QĐ3)-
Ông Khôi xin lệnh Tướng Thuần- người gọi Hoài không ai bốc máy- gọi điện thoại cũng vậy! Ông Khôi kêu thằng Trang QC204 - em qua hầm Tướng Thuần xem: sao không ai nghe máy, Trang đi qua hầm tướng Thuần và rủ tôi theo…T.O.C vắng tanh máy móc la liệt nhưng không có ai <kể cả âm thoại viên> -qua hầm kế bên… ôi một hầm rượu…remi- macten đủ loại, mỗi thằng cầm hai chai mang về- và Trang báo lại Tr/tá Khôi: không có ai bên đó hết Tr/tá cái bàn ông Thuần trống không !!!
Thế là bộ chỉ huy LĐ3ND - qua thay thế Bộ Tư lệnh QĐ3 từ tối hôm đó - cho đến 10g45 phút 30-4-75 thì tan hàng tại đây…
Bây giờ nhớ lại ngày này… năm đó … buồn - buồn lắm!!!
Không oán trách ai….
Chẳng qua tuổi thơ và lớn lên, nhầm thời <binh lữa -khốn kiếp>
Nếu những ai, đã từng tham dự - với những TĐ tác chiến ND thì càng thấm thía, sự gian khổ - hiểm nguy của thằng lính như thế nào?
Tôi có nhớ lời bs Trần Văn Tính nói chuyện - trên chương trình (mỗi ngày một nhân vật- do Hải Lăng phụ trách…)
Vai trò của một người < Y Tá đại đội> rất quan trọng - họ biết rành rẻ và cứu thương rất hữu hiệu… thành thử v/v < Tường Trình ủy khúc> không ai biết rõ hơn là người Y tá Đại Đội…
Mà thật vậy, người y tá , theo chân các đại đội ND đi hành quân … có khác gì , những quân nhân tác chiến… mỗi ngày cũng trên 35 ký trên lưng, mang nặng như < lạc đà> - lội hết cánh rừng này đến con suối nọ….
Khi khinh binh chạm địch phía trước… tất cả đại đội - phải cảnh giác phòng thủ…. nằm đóng quân ở gốc suối ven đèo cũng vậy- DDT nằm ở đâu! Cũng bắt y tá nằm cách đó chừng 5 mét- đụng trận … hay bị tấn công… cũng cầm súng bắn trả… để giành sự sống… chúng tôi là như vậy…
Suốt từ những năm tháng - cuộc chiến leo thang và khốc liệt-từ 1968 đến 1975
Y Tá đại đội chúng tôi cũng chết nhiều và thương tật cũng nhiều…
(tản mạn quá khứ)
Năm 1972- sau trận giải tỏa Bình Long-An Lộc
Y Tá TĐ5ND chết 8 người bị thương 4 người… ngày ra Mỹ Chánh để bổ sung đơn vị … chuẩn bị tái chiếm Cổ Thành Quãng Trị- BS Nguyễn Hữu Tâm (Tâm lùn)- mượn chiếc xe Dooge của TĐ5ND- chở tôi ra - cc Hiệp Khánh (cs 17) để nhận Tân binh - bổ sung- BV HQ/TĐQY đang ở đây- sau khi trình diện, BS Vũ Khắc Niệm (chắc lúc đó - mới giữ chức vụ TĐT/TĐQY/ND) BS Tâm hỏi tôi -xin bao nhiêu y tá Anh? Tôi trả lời: dạ 14 người bs!
Bs Niệm nói ngay: 8 người thôi- còn chừa cho các TĐ khác nữa!
Sau khi Hàn huyên với bs Tâm xong - BS Niệm chở BS Tâm về BCH /TĐ5ND ởMỹ Chánh và thăm TĐT/TĐ5ND là Tr/tá Nguyễn Chí Hiếu (hai ông này là bạn - chắc hồi ở TĐ8ND)
Quý vị biết không ? Ngày vào tái chiếm Cổ Thành Quảng Trị- tôi vẫn đi Y Tá DD /54 ( lúc đó mới vinh thăng Tr/sĩ - vì mặt trận An-Lộc mỗi người thăng một cấp) - nhưng trả giá cũng không rẽ ( bị thương hai lần - không đi tản được)
1- bị trái hỏa tiễn 107 tại ngã ba Xa Cam) chấn thương ngực - mãnh pháo kích vào chân p)
2- bị trái - the-leiy (hai y Tá phụ - Tỷ và Chiêm) - nằm cùng hầm chết - tôi nằm chính giữa- bị chấn thương ngực nặng….
(ngày vào An Lộc- trên quốc lộ 13- hai y tá phụ bị thương- Trương Văn Nghề- và Phạm Đức Thắng bị thương)
Cuộc đời có gì bình an - và vui vẻ đâu? Thế mà cứ lao đầu vào cuộc chiến… (chưa kể- đã từng bị thương 4 lần trước đó- nặng nhất là trận Vàm Cỏ Đông- Tây Ninh- 1969)
Lúc đó - tôi cũng < có quyền xin về> các DDQY hoặc BCH / TĐ làm gì đó cũng được… để được ăn cơm nóng… khỏi phải ăn < canh trời> hay gian khổ - nguy hiểm đến tánh mạng… tại sao lại không nhĩ ???
Mãi đến năm 1974… chẳng qua < tuổi trẻ> có lầm lỗi với BS Nguyễn Minh Đức
(gần đây đã xin lỗi- BS Đức hiện ở CND)
Cũng xuề xoà: nếu em không có bản tính đó… thì không phải là người lính ND (tôi nhớ mãi lời này của BS Đức)
Rồi về Hiệp Khánh - làm Phòng nhận bệnh HQ - rồi ra CC Non Nước Cũng Phòng Nhận Bệnh Hành Quân- rồi vào Giử chức vụ Y tá trưởng Liên Đội 3 Đà Nẵng (mới thành lập)
- rồi cuối năm 1974 về DD3QY (BS Lê Minh Tâm (Tâm Cao) DDT/DD3QY- bS Nguyễn Đức Mạnh DDP…
Bây giờ nghĩ và nhớ lại….
Tự thương cho bản thân - thương cho những thằng bạn cùng khoá…. Những thằng đàn em có hoàn cảnh như mình… tại sao những ngày 20 mấy tháng 4… từ SĐND qua sân bay TSN gần quá và mình có điều kiện dể dàng quá … mà lại không nghĩ đến…
Bs Mạnh có còn nhớ những ngày đó không ???
Tối ngày cứ - ăn nhậu- say xĩn…. để rồi cuối cùng - phải tứ tán …. Như rắn mất đầu….
Lúc còn trong quân đội - mỗi lần có việc gì < bất mãn> thường nhủ câu:
< Đời nhà Binh- Như tình nhà thổ >
Còn bây giờ chỉ trách: <Vận nước- mệnh trời>
Nhớ mãi ngày này 28-4-1975
Hôm nay 28-4-2022
47 năm rồi còn gì nữa…
Người lính già - KBC-3053
No comments:
Post a Comment