Phan Rang và những điềm lạ 4/ 1975
Theo lệnh hành quân của Đại Tá Chỉ Huy Trưởng Sở Liên Lạc, Đoàn chúng tôi sẽ cử 1 Toán vào tham gia phòng thủ tại Dinh Độc Lập cùng quân số với các Đoàn khác, một nửa quân số do Thiếu Tá Nguyễn Văn Được chỉ huy vào tham gia phòng thủ phi trường Tân Sơn Nhất, số còn lại gồm nhưng người tình nguyện gồm 4 Toán hành quân, Ban Tham Mưu dã chiến, sẽ do đích thân Thiếu Tá Chỉ Huy Trưởng Tống Hồ Huấn chỉ huy để sáng ngày 03-04-75 sẽ có một phi vụ đặc biệt chở toàn bộ ra Phan Rang ứng chiến, và đặt dưới quyền của Trung Tướng Nguyễn Vĩnh Nghi là Tư Lệnh Tiền Phương của Quân Đoàn 3. Ân huệ cho chúng tôi được ban ra do công điện của Đại Tướng Tổng Tham Mưu Trưởng Bộ Tổng Tham Mưu là mỗi người sẽ được đặc cách lên một cấp, cố gắng giúp Tướng Nghi thực hiện những nhu cầu hành quân mà quân bạn không đảm trách. Ngày 21-04-75 sẽ có quân số của Đoàn khác ra thay thế.
Từ phòng họp bước ra, chúng tôi nhìn nhau không ai nói câu nào. Vì chưa bao giờ có cái ban thưởng đặc biệt như vậy trong quân đội, hành quân thì hành quân, chuyện cơm bửa của lính, sao nay lại hứa hẹn trước sẽ thăng cấp khi xuống Phan Rang. Đại Úy Đặng Bá Lộc nói với Thuần và tôi: Tau chắc kỳ nầy đi khó quay trở lại. Thiếu Tá Huấn quay lui nhăn mặt: “Ê, Lộc nói bậy gì đó, anh em khác nghe được bàn tán rồi mất khí thế!”. Đại Úy Lưu văn Thuần cười khề: giỡn chơi thôi Thiếu Tá, đi không về là chuyện thường của Lôi Hổ, Kinh Kha thời đại mà... Nhưng tôi cấm không được nói với binh sĩ, Thiếu tá Huấn quay lại quắc mắt nói, Lê Đí, Lê Hưng, Nguyễn văn Ấn cả 3 cùng cười, nói nhỏ: “Lính Lôi Hổ tinh như ma, cả lãnh thổ Quân Đòan 3 đông nghẹt lính tứ tán chạy về, ai mà không biết chuyện gì xảy ra, bảo cho thăng cấp trước hành quân là chúng nó biết ngay. Mà anh em sống chết bên nhau lâu đời làm sao giấu được”.
Mỗi người một câu chúng tôi rồi cũng chia tay, ai về lo việc người đó. Cả Phi trường Phan Rang như đang tắm trong cái nóng của vùng cát nắng, từng đợt không khí loãng bốc lên chờn vờn như bầy thú hoang ngoài hàng rào phòng thủ của phi trường. ủa, mà sao lại vắng thế nầy, lính tráng đâu không thấy, thấp thoáng trong các căn nhà Bộ Chỉ Huy Hành Quân có vài người qua lại. Đơn vị chúng tôi được 2 vị Tướng chỉ huy mặt trận tiếp đón niềm nở ra vẻ ưu tiên và cho được nằm cạnh Phòng hành quân. Thỉnh thoảng có vài tiếng nổ của đạn pháo 130 ly ngoài xa.
Trên bầu trời bây giờ xuất hiện 3 chiếc A37 đang bay về, phiá sau 1 đoàn 6 chiếc trực thăng đang từ từ hạ cánh trước Bộ Chỉ Huy Hành Quân, chúng tôi thấy những binh sĩ Nhảy Dù lần lượt rời phi cơ, có một Đ/u đang tập họp, trong đám họ có người không có ba lô, có người không có súng, tôi tiến đến xem có ai quen thì ra Đại Úy Nguyễn Văn Bé bạn cùng khóa. Tôi hỏi bạn sao lính mầy lôi thôi vậy, Bé cười buồn, bọn tao bị tụi nó cáp duồn tại Khánh Dương, đánh nhau một trận tơi bời hoa lá mới ra thân thể nầy. Bây giờ nhận lệnh Trung Tá Phát Lữ Đòan Trưởng Lử Đoàn 3 Nhảy Dù, cho tái trang bị rồi chơi tiếp.
- À, mà Biệt Kích tụi mầy ra đây chi vậy? Biên giới mới là sân chơi của tụi mầy mà!
Tôi nói, “Lính mà em, đâu có giặc thì ta cứ đi!”.
Bé chửi thề một câu rồi chép miệng, “Nóng lắm nghe mậy, tình hình bi đát lắm đó! Tụi nó có đến 3 Công Trường, chưa kể thiết giáp, pháo phòng không và cả mấy trung đoàn tăng viện” Rồi Bé nói tiếp: “Tụi tao đụng bọn sư đoàn 3 sao vàng, toàn bọn lính trẻ con non choẹt, nhưng khổ nổi chúng nó đông quá, lại được yểm trợ tụi tăng T.54 và pháo tập. Bọn tao bị phục kích đánh chia cắt cô lập, không phương tiện yểm trợ như trước, bọn mầy cũng hãy coi chừng! Thôi, mai gặp.”
Tôi bắt tay cám ơn bạn, từ ngày ra trường bây giờ mới gặp nhau, chẳng có một ly bia để uống mừng hội ngộ, không kịp hỏi han về gia đình, chiến trường mà.!. Vào họp để nghe Chỉ Huy Trưởng Chiến Đòan ban lệnh, khi ra khỏi phòng thì trời cũng đã về chiều, Ngoài xa là một đơn vị bạn đang đổi tuyến. Tôi lầm lũi về vị trí tập trung để ăn cơm chiều. Đại Úy Nguyễn Văn Dẫn cũng đang đưa toán của anh đến gần và hỏi tôi thấy có gì lạ không. Tăng lùn và Phúc mát nhe răng cười: Tụi mình lâu nay đi làm ăn riêng lẻ, từng toán xa tít mù khơi, bây giờ hoạt động chung với Dù, Bộ Binh, Địa Phương Quân, lại có cả xe tăng, máy bay lủ khủ, đông vui quá xá, sợ gì chớ!
Thật vậy, đơn vị chúng tôi bao giờ cũng làm ăn lẻ, có đâu như bây giờ đông quá! Hải Đen xen vào: “Các anh nghĩ xem, đông như đại chiến thế nầy mới là nguy đó! Tình hình sao người ta mới đưa mình ra đây, lại còn cho lên lon trước nữa chứ, tôi không ham.!,
Nghe Hải nói có lý, tôi thầm nhủ, mình ra đây là do tình nguyện, mà không tình nguyện cũng phải đi. Tất cả quân Tổng Trừ Bị đều đã bị ném ra các vùng chiến thuật hết cả rồi. Thôi thì <Lôi Hổ ! Sá Gì > Đã vào binh chủng nầy rồi thì thân mạng có sá gì ...... chúng tôi thường bảo nhau như thế.
Đến 1giờ 40 phút trưa ngày 05-04-1975, tất cả 4 Toán đã nhận đầy đủ nhiệm vụ xâm nhập là truy tìm vị trí đóng quân của bọn xâm lược vc, phát hiện và báo cáo về Bộ Chỉ Huy Tiền Phương; bắt tù binh để khai thác ý đồ tiến công; thăm dò và hướng dẫn quân bạn thất lạc tại Khánh Dương trở về và cố tìm kiếm xem vị trí phòng không cũng như các đơn vị xe tăng của đối phương
....Những thông tin nầy rất quan trọng cho việc điều quân phòng thủ căn cứ Phan Rang, đã được Tướng Nghi quan tâm đặc biệt, ông cho biết Phan Rang bây giờ như yết hầu của cả Miền Nam, với quân số ít ỏi rất khó phòng ngự, mặc dù bên ta có lực lượng phi cơ tác chiến với tinh thần rất cao, nhưng ta đã mất điểm tiếp tế xăng dầu tại Cam Ranh, tất cả điều phải nhận từ Sài Gòn. Kho xăng dự trữ tại phi trường đã bị địch pháo kích, các ngày sắp tới sẽ được tăng viện thêm 2 trung đoàn bộ binh và có thể thêm một Lữ Đoàn Nhảy Dù... các toán Lôi Hổ phải thám sát kỹ mặt Tây Quận Tân Mỹ trải xuống Bắc và Đông Bắc Quận Du Long, trước khi các đơn vị bạn được điều động đến.
Chiến Đoàn 1 chúng tôi có 4 Toán tham gia trận nầy là Toán Hải Sơn, Hải Vân, Hải Yến và Hải Điểu do 4 sĩ quan cấp Thiếu úy chỉ huy, nhưng lúc nầy bảng công tác đã ghi cấp bậc mới là Trung úy, còn nhân viên toán cũng điều được Đại Úy Lộc ghi thêm 1 cấp, nhưng điều nầy chẳng mấy ai quan tâm. Đại Úy Thuần nói để hôm về SG sẽ làm lễ khao lon một lược cho vui, (nhưng điều nầy chẳng bao giờ đến với đơn vị chúng tôi nữa), Các toán được tôi hướng dẫn qua kho quân nhu của Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 6 Không Quân lãnh lương khô và trang bị hành quân.
Đến khoảng 4 giờ chiều thì các Toán trở về vị trí để trang bị. Tôi đến bắt tay mừng các Toán Trưởng như Trung Úy Trần Công Minh, Nguyễn văn Nhung, Nguyễn văn Tiếp và Đại Úy Nguyễn Văn Dẫn cùng chuyện trò với các anh em khác, Lệnh xâm nhập đã được ban hành: sáng mai lúc 9 giờ 30, Phi Đoàn 229 trực thăng sẽ bốc toán vào vùng.
Tôi đứng trước phòng họp của Bộ Chỉ Huy Tiền Phương cùng vị Chỉ Huy Trưởng Đoàn 1 và đưa mắt tiển theo các chiếc trực thăng mang đi những bạn mình vào vùng nguy hiểm, trong thâm tâm chúng tôi điều biết lần nầy may ít rủi nhiều, có cái gì rất khác những trận Quảng Trị, Hạ Lào, hay trận Lai Khê An Lộc mà tôi đã từng tham dự. Nhưng tôi không tài nào lý giải được. Nhìn cho khuất bóng những con tàu ở cuối chân mây, tôi thầm cầu nguyện Mẹ Quán Thế Âm, Mẹ Maria, xin độ cho những Kinh Kha ra đi hãy được trở về bình an!
Đến trưa, các Sĩ Quan Tiền Không Sát đã về, tin từ những toán xâm nhập báo cho biết vào vùng an toàn. tôi vào Phòng Truyền Tin để theo dõi thêm một lúc nữa, tình trạng các toán vẫn ổn. Có lẽ bọn địch chủ quan vì được tuyên truyền bên ta đã bỏ ngỏ Phan Rang, hoặc đang say men chiến thắng vì đã may mắn chiếm được Nha Trang không tốn một viên đạn, nên không chú tâm đến mối đe dọa đang rình rập: Biệt Kích Lôi Hổ đang săn lùng quân cướp chúng mầy. ...
Và những gì đến đã đến, Toán Hải Vân của Trung Úy Trần Công Minh đả tóm gọn được 2 cán binh thuộc công trường 968 đang gởi về làm quà ra mắt cho Trung Tướng Nghi, tiếp đến Toán Hải Yến cũng tóm được 1 tên cán binh quan trọng thuộc F.10 của sư đoàn 3 sao vàng. Toán của Đại Úy Dẫn và Trung Úy Tiếp cũng cho biết tọa độ đóng quân của 2 trung đoàn cs Bắc Việt thuộc sđ 325 chủ lực.
Bộ Tư Lệnh Tiền Phương bây giờ như có con mắt thần từ xa, Tướng Nghi báo về Sài Gòn xin cho ra tăng viện Lữ Đoàn 2 Dù và điều động 2 Trung Đoàn Bộ Binh 4 và 5 từ Bình Thuận ra. Còn sau đó là những gì thì tôi không được biết nhưng trưa ngày 9-4-75, thì tôi và Đại Úy Lê Đí cùng Long râu, Thắng Huế, lên một chiếc trực thăng, bên kia Đại Úy Thuần và các anh em khác như Ngyễn văn Ấn, Lê Hưng lên một chiếc khác bay ra hướng Du Long, phiá Tây Nam của Ba Ngòi và đáp xuống.
Nơi đây là một khu rừng thấp nằm trên triền một ngọn đồi, những cán binh Bắc Việt nằm ngồi ngổn ngang, có anh mắt đã lồi tròng trông rất khủng khiếp, có anh máu ra từ mũi, miệng, 2 tai, có người lưỡi thè ra gần một gang tay, người thì 2 tay cấu vào ngực, tôi thấy một người mặt còn rất trẻ, 2 tay nắm lấy khẩu CKC, tôi cúi xuống cầm khẩu súng nhưng không tài nào giựt ra được vì 2 tay anh ta nắm rất chặt.
Lê Đí báo về Bộ Chỉ Huy Hành Quân và liên lạc với Thuần đang ở mục tiêu khác thì tình hình cũng như bên nầy. Chúng tôi cố lượm vài khẫu súng K.54 và thu gom ít tài liệu từ những cái cạp-dề rồi vội vàng lên trực thăng để về báo cáo lại tình hình. Sau đó, Tướng Nghi và Tướng Sang gọi Trung Tá Tống Hồ Huấn lên để nói những lời khen thưởng anh em Lôi Hổ Nha Kỹ Thuật. Chính Trung Tá Huấn cũng không biết điều gì đã xảy ra.
Sau nầy ngồi bàn tán mới suy đoán được là nhờ sự phát hiện của Toán xâm nhập, Bộ Chỉ Huy Tiền Phương đã xin lệnh từ Sài Gòn và kết quả là 2 trái bom CBU đã được Không Lực VNCH qua sự chấp thuận của một người Mỹ mặc thường phục là sỹ quan đại diện của Tòa Đại Sứ Mỹ tại Vùng 2 hình như tên ông ta là Lewis (nói rất rành tiếng Việt đúng giọng cả 3 Miền) xin cấp trên của họ chấp thuận, nhằm mục đích ngăn chận sức tiến quân của bọn cs BV xâm lược, nhờ đó mà mặt trận Phan Rang mới cầm cự được thêm gần 1 tuần lễ và bọn cs BV mới có thể tạm thời rút quân lui về ẩn trốn tại khu vực Vườn Dừa và Ba Ngòi để chờ lệnh.
Cũng chính nhờ sức phòng thủ của tất cả các quân binh chủng bạn như các đơn vị Địa Phương Quân, Nghĩa Quân, các chiến sĩ bộ chiến thuộc Sư Đoàn 2 BB VNCH, và nhất là sức chiến đấu ngoan cường của 1 Tiểu Đoàn thuộc Lữ Đoàn 3 Dù và Lữ Đoàn 2 Dù của Đại Tá Nguyễn Thu Lương mà Phan Rang đã được giữ vững suốt trong 2 tuần lễ, kể từ khi mất Nha Trang, nhờ đó mà Sàigòn có thêm cơ hội tổ chức chiến đấu để người Mỹ kịp đưa người di tản trước khi mất Miền Nam Việt Nam.
Rốt cuộc, Phan Rang mà chúng tôi nhận lệnh hành quân từ SG; không phải là bàn đạp để tái chiếm Nha Trang thân yêu, cái thành phố biển hiền hòa trong lòng người dân Việt, mà ngược lại, đây chỉ là thâm ý của giới chính trị Hoa Kỳ, biến Phan Rang thành một chốt chặn tạm thời để họ thu xếp cho cuộc di tản Sàigòn, và tất cả chiến binh tại mặt trận Phan Rang từ người lính cho đến cấp chỉ huy chung quy cũng chỉ là con chốt thí !
Tuy suy nghĩ như vậy, nhưng đã là chiến binh, chúng tôi, tất cả người lính của Miền Nam VN, trong mọi hoàn cảnh, đều luôn chấp hành triệt để quân lệnh trong nghiệt ngã gian nguy, nhằm mục đích chiến đấu bảo vệ Tổ Quốc và an dân.
Sau chiến tranh, chúng tôi mỗi người một nơi, kẻ lưu lạc xứ người, kẻ bị đoạ đày trong trại tù khổ sai của bọn phỉ quyền cs, nhưng sau khi trở về đời sống dân thường vẫn giữ được khí tiết và sống đời trong sạch, không gian manh trộm cướp, nhũng loạn đồng bào.
Vị chỉ huy trực tiếp của chúng tôi là Trung Tá Tống Hồ Huấn sau khi ra tù, sang Tân Tây Lan theo sự bảo lãnh của người em vợ cũng đã trở thành vị Mục Sư Tin Lành, cho dù ông ta đã có vài lần xử ép tôi. Nhưng đó là quân đội, thi hành trước khiếu nại sau, phải không Trung Tá Mục Sư.
Suốt một đêm không ngủ trọn giấc, bọn cộng quân với ưu thế pháo binh do các nước quốc tế cộng sản quan thầy của chúng hỗ trợ ào ạt, còn bên phe ta QLVNCH thì kể từ năm 1972, các văn thư gởi đi từ Bộ TTM bắt phải gởi về các cấp số đạn pháo 105 ly, 106 ly không giật, cối 81 ly, gọi là đem về đổi. Nhưng đạn gởi về thì có, mà đạn đổi lại thì không,
Trời ơi, bọn xâm lược thì tha hồ bắn phá; làm mưa làm gió, còn bên ta phải rút cấp số đạn, trước xin 100 tràn, thậm chí 2,3 trăm tràng có liền, nay phải chờ quyết đinh từ Sư Đoàn, rồi năm sau chờ Quân Đoàn chấp thuận, mà lại bị giảm xuống chỉ còn 30 tràng, rồi 20, như hồi 1973 tại Trảng Lớn - Tây Ninh và năm 1974 tại Bình Long - An Lộc ...
Lý do được viết trong văn thư là các loại đạn không an toàn, yêu cầu đơn vị gởi về gấp, số phận của các loại đạn nầy đi về đâu thì tôi không biết, chỉ biết là chiến trường thiếu đạn, Xăng khan hiếm, các cơ phận quân cụ cho máy bay, xe tăng, thiết giáp, GMC,....đều không có trong bảng cấp số. Là một sĩ quan tác chiến hành quân tôi đâu biết gì hơn, nào Hiệp Định Paris , nào Liên Hiệp 4 bên ,....3 bên ...chi chì.... quá ư là rắc rối, tôi không đủ kiến thức trang bị để hiểu về chình trị. Bó tay !
Sáng hôm nay 7-4-75, tôi mượn đỡ bên Không Quân chiếc Jeep, kêu mấy ông Thuần, Đí và mấy nhân viên Toán như Hoàng Tăng (Tăng răng vàng) Trịnh Ngọc Cơ (Cơ hồi chánh) Phan Gia Thanh (Thạnh mập), T/S Nguyễn Văn Đại lên xe tìm đường ra thị xã Phan Rang tìm chút tươi mát (xin chớ hiểu chữ tươi mát nầy theo nghĩa trong nước bây giờ, ý tôi là tìm ít thức ăn như rau cải, cà mướp .....) , vì phi trường mấy lâu nay bị vây kín do áp lực của bọn du kích thổ phỉ địa phương, nên vị Chuẩn Tướng Tư Lệnh SĐ 6 /KQ ra lệnh nội bất xuất, ngoại bất nhập, còn ông Tỉnh Trưởng Phan Rang nghe đâu về SG họp, cơ số lính Điạ Phương Quân không ai điều động, nay ông mới trở về, chỉnh đốn các Tiểu Đoàn Điạ phương và an ninh Thị Xã Phan Rang được lập lại, Ông Tướng cho phép chúng tôi được ra ngoài để tìm mua thức ăn tươi.
Khi xe tôi chạy gần đến cổng số 1 thì gặp xe của Đại Úy Bé với 6 lính Nhảy Dù trang bị đầy đủ, Bé vẩy tôi lại và nói: Ê, mấy tướng Biệt Kích đi đâu vậy? Tôi nói ra ngoài phố tìm mua thức ăn tươi. Bé nói đi qua Tháp Chàm không được đâu, tụi vc đang ở trong tháp vừa dùng cối, và đạn bắn tỉa xưống đường, muốn đi thì tụi mầy với tụi tao phối hợp làm 2 mũi tấn công lên tháp, quân số của tao chia ra sợ không đủ sức yểm trợ cho nhau. Mầy tính sao ?
Tôi đang hội ý với Thuần và các anh em mình thì bị Bé chơi xỏ nói giọng khiêu khích: Mà thôi, Lôi Hổ thấy ngại thì để tụi tao xông lên làm thịt mấy thằng vixi, còn bọn mầy cứ ở đây chờ xem Lính Dù tụi tao làm...
Nghe mà phát tức, tôi nói: “Đánh lớn là sở trường tụi mầy, còn đánh gọn nhẹ là nghề của tụi tao nghe mầy, để tao lên trước cho”. Thế là chúng tôi chia nhau làm 2 tốp, vừa tiến vừa quan sát tình hình. Bé cũng dàn lính thành 2 tổ tiến lên phía Đông. Chúng tôi băng qua đường rầy xe lửa thật nhanh và nép sát theo độ dốc của ngọn đồi, Bên quân của Bé vừa tiến vừa bắn làm nghi binh trước mặt nơi con đường dẫn lên Tháp, chúng tôi lẳng lặng 2 nhóm âm thầm tiến ở mặt sau.
Khi gần đến chân ngọn tháp thì Thạnh dùng M.79 lảy liên tiếp 3 trái vào ô trống của tháp từ trên xuống dưới. Tưởng cũng phải nói Thạnh mập vốn là tay xạ thủ M.79, súng của hắn đã mài cơ bẩm, vừa bắn vừa thảy vỏ đạn 1 tay, tay kia nạp đạn là bắn liền 3 quả đạn đi mà nghe đâu như nổ cùng một lúc. Thạnh Zăngô là biệt danh của hắn.
Hướng trước có nhiều tràng đạn M16 của lính Dù, Trong tháp, bọn địch phản ứng yếu ớt, Tôi đưa điếu thuốc đang hút dở chuyền qua Trịnh Ngọc Cơ rồi tung người ném tiếp 2 trái Mini về hướng tháp, Đại cũng xả súng nhắm vào một tên rồi 2 tên đang bị áp lực của lính Dù đánh phía trước chạy nộp mạng cho chúng tôi. Hướng bên kia, Thuần và Tăng răng vàng cũng đang dùng lựu đạn thanh toán mấy tên du kích thổ phỉ, Toán của Bé vào tháp trước, hắn phất tay ra hiệu cho chúng tôi là đã thanh toán xong mục tiêu. Bây giò điếu thuốc cũng chuyền qua tay của Đại và về đến tay tôi.
Thế là xong, cái chướng ngại mà mấy anh Nghiã Quân chưa kịp ra tay đã được Nhảy Dù và Lôi Hổ phối hợp giải toả như trò đùa. Bé lấy cây cối 82 ly đưa ra nói: Ông cần cái nầy không, trong đó còn mấy khẩu B.41 nữa. Chúng tôi cười: “Lôi Hổ không cần chiến lợi phẩm, cũng không cần ai nhắc đến tên, hay công trạng gì cả, Chiến Sĩ Vô Danh mà bạn, ông cứ lấy đi. Rồi ra phố kiếm mấy con Tắc Kè Nhông làm một bưã sum họp”.
Bé tiếc rẻ từ chối vì còn phải đi dẹp mấy cái chốt nữa, “Chưa xong công việc đâu bạn, ông Tướng gọt đầu tụi tao bây giờ”! Cũng từ đó đến nay tôi không có cơ hội gặp lại bạn ấy nữa, xin chúc mọi sự bình an cho bạn ! (Đại úy Nguyễn Văn Bé, con của vị Thượng sĩ già Nhảy Dù, Cựu binh Điện Biên Phủ) Chúng tôi ra phố tìm được quán nhậu xập xệ, trước cửa treo lủng lẳng mấy con Kè Nhông.
Kêu một dĩa, hắn chém đến 500 đồng Hưng Đạo, thêm một đứa một tô cháo và uống vội vài chai 33. Xong bang ra khu chợ chồm hổm mua mấy bó hành ngò, rau cải, khoai lang và bí rợ, vì trong phi trường mấy bữa cấm cung , ông Trung Tá Không Quân cho phép chúng tôi hạ mấy con bò làm lương thực, bò ăn ngon nhưng nóng quá.
Khi đi ngang qua đám mấy người dân tụ tập chúng tôi hỏi thăm tình hình bà con, và được nghe họ kể một chuyện lạ tai: “Mấy anh biết không, mấy bữa nay không biết sâu róm ở đâu trong rừng cứ bò ra miết, từng đoàn từng đoàn như lính vậy, hết tốp nầy đến tốp khác như đi diễu binh vậy đó”. Tôi hỏi: Thưa bác vậy có biết chúng bò đi đâu không? “Thì chúng cứ nhắm hướng biển mà bò ra, rồi cùng nhào xuớng biển sóng cuốn trôi hết trơn” Thuần xen vào: “Hôm qua tôi có nghe anh lính Địa Phương Quân vào kể chuyện nầy, tôi không tin thật, nên bây giờ nhân tiện ra xem cho biết thực hư”.
Tôi nói không chừng tụi vc dùng lối tuyên truyền xám để gây hoang mang cũng nên. Chị lớn tuổi đúng kế bên bảo: “Các ông đa nghi thì thôi, tụi tôi đồng là vợ lính mình cả, không tin thì cứ ra quốc lộ thấy liền” Chúng tôi cám ơn chị rồi lên xe nhắm hướng đường chạy tiếp.
Năm phút sau thì quả thật, trên đường xác sâu róm nằm khô queo, xe của dân di tản chạy vào hướng Nam cán lên nát bấy mà chúng cũng cứ bò thản nhiên như không có chuyện gì xãy ra. Tôi muốn lần ra bờ biển xem cho biết, nhưng T/s Tiến nói thôi đừng đi, ngoài đó chưa an ninh. Chúng tôi quay vào chợ mà lòng ngổn ngang suy nghĩ vẩn vơ. câu nói sâu róm đi từng đoàn như lính nhào xuống biển...., tôi nhắc đi nhắc lại câu: “Như lính nhào xuống biển” ...
Quay lại tìm một quán cà phê, nhân tiện mua vài gói thuốc lá, thì lại nghe một câu chuyện lạ khác. Một anh lính Nghĩa Quân nói cho chúng tôi nghe là tại làng Thanh Thủy, quê hương của TT Nguyễn Văn Thiệu có Hòn Núi Dao, tự nhiên cục đá Dao trên đỉnh núi sau một cơn mưa đã lăn nhào xuống chân núi, vỡ làm 2 mảnh, mặt trong của 2 mảnh vỡ có hình ngoằn ngèo như chữ viết của người CHĂM. Ông Xã Trưởng cũng có nhờ mấy ông bô lão Chăm Pa ra tìm cách đọc, nhưng hình như không ai đọc được. Chúng tôi cũng hiếu kỳ muốn đi ra đó xem sao, nhưng trên đường xe cộ xuôi Nam quá nhiều; hơn nữa, lại còn phải đi vào phi trường, sợ ông Tướng Tư Lệnh cho đóng cổng thì bỏ mẹ.
Hồi còn nhỏ, tôi được truyền dạy ít kinh nghiệm về Phong Thủy, sau ngày vào lính nghe đâu có kỳ nhân dị sĩ là tôi vội sắm lễ vật đến yết kiến xin thọ giáo, nên tôi vận dụng những điều học được để khảo hạch, Như hồi cuối tháng 3/75, đang tuần gác doanh trại thì đêm hôm đó trên bầu trời chợt xuất hiện sao Thái Bạch (Sao Hôm và Sao Mai) di chuyển từ Đông sang Tây, nhưng lạc vào cung Hắc Đạo của vị trí Sửu - Mùi, phạm Trung cung, là Bạch Hổ nhập Trung, lại còn có tiếng khua vang len keng lập bập như đe dọa, Thiên Hổ Trướng Khưu Cơ của Đức Trần Hưng Đạo nói đó là điềm “Binh Tan Tướng Chết”, ngày mai lại nghe tin tại BTL/QĐ.3 Tướng Nguyễn Văn Hiếu bị ám sát, sau đó là cuộc rút quân cao nguyên, bây giờ lại thấy hiện tượng Sâu Róm bò ra biển, đá lăn trên Núi Dao.
Thật sự, ngọn núi Dao theo phong Thủy là ngọn Bút Kình Thiên, nghe nói mộ tổ của TT Thiệu được an táng phương Đông Nam của ngọn núi nầy, Núi ở Phương Tây Bắc thuộc cung Càn là Thiên Môn, chân mộ hướng Đông Nam là Địa Hộ, chung quanh có cồn cát trải dài làm thế Long Hổ, lấy cửa biển làm Minh Đường tụ thủy. Tôi chưa có dịp đến tham quan.
Hôm nay quả có điềm lạ xuất hiện là ứng sự không may cho quân mình, vì TT Thiệu là Nguyên Thủ Quốc Gia, nay lăng miếu bị phạm hung thì dân chúng miền Nam chắc cũng cùng chung số phận. Các bạn tôi thì vẫn tỉnh như rồi, bàn bạc về món thịt Tắc Kè Nhông của biển cát Phan Rang, hẹn nhau ngày về sẽ ghé vào xơi thêm lần nữa, nhưng đã hết cơ hội rồi bạn ơi. Lòng tôi cứ suy nghĩ miên man, về đàn sâu, về hòn núi đá ....
Ôi, Phan Rang có những điềm lạ ........
Phan Rang
(Lôi Hổ Huỳnh Ngọc CĐ 1/XK/NKT)
Theo lệnh hành quân của Đại Tá Chỉ Huy Trưởng Sở Liên Lạc, Đoàn chúng tôi sẽ cử 1 Toán vào tham gia phòng thủ tại Dinh Độc Lập cùng quân số với các Đoàn khác, một nửa quân số do Thiếu Tá Nguyễn Văn Được chỉ huy vào tham gia phòng thủ phi trường Tân Sơn Nhất, số còn lại gồm nhưng người tình nguyện gồm 4 Toán hành quân, Ban Tham Mưu dã chiến, sẽ do đích thân Thiếu Tá Chỉ Huy Trưởng Tống Hồ Huấn chỉ huy để sáng ngày 03-04-75 sẽ có một phi vụ đặc biệt chở toàn bộ ra Phan Rang ứng chiến, và đặt dưới quyền của Trung Tướng Nguyễn Vĩnh Nghi là Tư Lệnh Tiền Phương của Quân Đoàn 3. Ân huệ cho chúng tôi được ban ra do công điện của Đại Tướng Tổng Tham Mưu Trưởng Bộ Tổng Tham Mưu là mỗi người sẽ được đặc cách lên một cấp, cố gắng giúp Tướng Nghi thực hiện những nhu cầu hành quân mà quân bạn không đảm trách. Ngày 21-04-75 sẽ có quân số của Đoàn khác ra thay thế.
Từ phòng họp bước ra, chúng tôi nhìn nhau không ai nói câu nào. Vì chưa bao giờ có cái ban thưởng đặc biệt như vậy trong quân đội, hành quân thì hành quân, chuyện cơm bửa của lính, sao nay lại hứa hẹn trước sẽ thăng cấp khi xuống Phan Rang. Đại Úy Đặng Bá Lộc nói với Thuần và tôi: Tau chắc kỳ nầy đi khó quay trở lại. Thiếu Tá Huấn quay lui nhăn mặt: “Ê, Lộc nói bậy gì đó, anh em khác nghe được bàn tán rồi mất khí thế!”. Đại Úy Lưu văn Thuần cười khề: giỡn chơi thôi Thiếu Tá, đi không về là chuyện thường của Lôi Hổ, Kinh Kha thời đại mà... Nhưng tôi cấm không được nói với binh sĩ, Thiếu tá Huấn quay lại quắc mắt nói, Lê Đí, Lê Hưng, Nguyễn văn Ấn cả 3 cùng cười, nói nhỏ: “Lính Lôi Hổ tinh như ma, cả lãnh thổ Quân Đòan 3 đông nghẹt lính tứ tán chạy về, ai mà không biết chuyện gì xảy ra, bảo cho thăng cấp trước hành quân là chúng nó biết ngay. Mà anh em sống chết bên nhau lâu đời làm sao giấu được”.
Mỗi người một câu chúng tôi rồi cũng chia tay, ai về lo việc người đó. Cả Phi trường Phan Rang như đang tắm trong cái nóng của vùng cát nắng, từng đợt không khí loãng bốc lên chờn vờn như bầy thú hoang ngoài hàng rào phòng thủ của phi trường. ủa, mà sao lại vắng thế nầy, lính tráng đâu không thấy, thấp thoáng trong các căn nhà Bộ Chỉ Huy Hành Quân có vài người qua lại. Đơn vị chúng tôi được 2 vị Tướng chỉ huy mặt trận tiếp đón niềm nở ra vẻ ưu tiên và cho được nằm cạnh Phòng hành quân. Thỉnh thoảng có vài tiếng nổ của đạn pháo 130 ly ngoài xa.
Trên bầu trời bây giờ xuất hiện 3 chiếc A37 đang bay về, phiá sau 1 đoàn 6 chiếc trực thăng đang từ từ hạ cánh trước Bộ Chỉ Huy Hành Quân, chúng tôi thấy những binh sĩ Nhảy Dù lần lượt rời phi cơ, có một Đ/u đang tập họp, trong đám họ có người không có ba lô, có người không có súng, tôi tiến đến xem có ai quen thì ra Đại Úy Nguyễn Văn Bé bạn cùng khóa. Tôi hỏi bạn sao lính mầy lôi thôi vậy, Bé cười buồn, bọn tao bị tụi nó cáp duồn tại Khánh Dương, đánh nhau một trận tơi bời hoa lá mới ra thân thể nầy. Bây giờ nhận lệnh Trung Tá Phát Lữ Đòan Trưởng Lử Đoàn 3 Nhảy Dù, cho tái trang bị rồi chơi tiếp.
- À, mà Biệt Kích tụi mầy ra đây chi vậy? Biên giới mới là sân chơi của tụi mầy mà!
Tôi nói, “Lính mà em, đâu có giặc thì ta cứ đi!”.
Bé chửi thề một câu rồi chép miệng, “Nóng lắm nghe mậy, tình hình bi đát lắm đó! Tụi nó có đến 3 Công Trường, chưa kể thiết giáp, pháo phòng không và cả mấy trung đoàn tăng viện” Rồi Bé nói tiếp: “Tụi tao đụng bọn sư đoàn 3 sao vàng, toàn bọn lính trẻ con non choẹt, nhưng khổ nổi chúng nó đông quá, lại được yểm trợ tụi tăng T.54 và pháo tập. Bọn tao bị phục kích đánh chia cắt cô lập, không phương tiện yểm trợ như trước, bọn mầy cũng hãy coi chừng! Thôi, mai gặp.”
Tôi bắt tay cám ơn bạn, từ ngày ra trường bây giờ mới gặp nhau, chẳng có một ly bia để uống mừng hội ngộ, không kịp hỏi han về gia đình, chiến trường mà.!. Vào họp để nghe Chỉ Huy Trưởng Chiến Đòan ban lệnh, khi ra khỏi phòng thì trời cũng đã về chiều, Ngoài xa là một đơn vị bạn đang đổi tuyến. Tôi lầm lũi về vị trí tập trung để ăn cơm chiều. Đại Úy Nguyễn Văn Dẫn cũng đang đưa toán của anh đến gần và hỏi tôi thấy có gì lạ không. Tăng lùn và Phúc mát nhe răng cười: Tụi mình lâu nay đi làm ăn riêng lẻ, từng toán xa tít mù khơi, bây giờ hoạt động chung với Dù, Bộ Binh, Địa Phương Quân, lại có cả xe tăng, máy bay lủ khủ, đông vui quá xá, sợ gì chớ!
Thật vậy, đơn vị chúng tôi bao giờ cũng làm ăn lẻ, có đâu như bây giờ đông quá! Hải Đen xen vào: “Các anh nghĩ xem, đông như đại chiến thế nầy mới là nguy đó! Tình hình sao người ta mới đưa mình ra đây, lại còn cho lên lon trước nữa chứ, tôi không ham.!,
Nghe Hải nói có lý, tôi thầm nhủ, mình ra đây là do tình nguyện, mà không tình nguyện cũng phải đi. Tất cả quân Tổng Trừ Bị đều đã bị ném ra các vùng chiến thuật hết cả rồi. Thôi thì <Lôi Hổ ! Sá Gì > Đã vào binh chủng nầy rồi thì thân mạng có sá gì ...... chúng tôi thường bảo nhau như thế.
Đến 1giờ 40 phút trưa ngày 05-04-1975, tất cả 4 Toán đã nhận đầy đủ nhiệm vụ xâm nhập là truy tìm vị trí đóng quân của bọn xâm lược vc, phát hiện và báo cáo về Bộ Chỉ Huy Tiền Phương; bắt tù binh để khai thác ý đồ tiến công; thăm dò và hướng dẫn quân bạn thất lạc tại Khánh Dương trở về và cố tìm kiếm xem vị trí phòng không cũng như các đơn vị xe tăng của đối phương
....Những thông tin nầy rất quan trọng cho việc điều quân phòng thủ căn cứ Phan Rang, đã được Tướng Nghi quan tâm đặc biệt, ông cho biết Phan Rang bây giờ như yết hầu của cả Miền Nam, với quân số ít ỏi rất khó phòng ngự, mặc dù bên ta có lực lượng phi cơ tác chiến với tinh thần rất cao, nhưng ta đã mất điểm tiếp tế xăng dầu tại Cam Ranh, tất cả điều phải nhận từ Sài Gòn. Kho xăng dự trữ tại phi trường đã bị địch pháo kích, các ngày sắp tới sẽ được tăng viện thêm 2 trung đoàn bộ binh và có thể thêm một Lữ Đoàn Nhảy Dù... các toán Lôi Hổ phải thám sát kỹ mặt Tây Quận Tân Mỹ trải xuống Bắc và Đông Bắc Quận Du Long, trước khi các đơn vị bạn được điều động đến.
Chiến Đoàn 1 chúng tôi có 4 Toán tham gia trận nầy là Toán Hải Sơn, Hải Vân, Hải Yến và Hải Điểu do 4 sĩ quan cấp Thiếu úy chỉ huy, nhưng lúc nầy bảng công tác đã ghi cấp bậc mới là Trung úy, còn nhân viên toán cũng điều được Đại Úy Lộc ghi thêm 1 cấp, nhưng điều nầy chẳng mấy ai quan tâm. Đại Úy Thuần nói để hôm về SG sẽ làm lễ khao lon một lược cho vui, (nhưng điều nầy chẳng bao giờ đến với đơn vị chúng tôi nữa), Các toán được tôi hướng dẫn qua kho quân nhu của Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 6 Không Quân lãnh lương khô và trang bị hành quân.
Đến khoảng 4 giờ chiều thì các Toán trở về vị trí để trang bị. Tôi đến bắt tay mừng các Toán Trưởng như Trung Úy Trần Công Minh, Nguyễn văn Nhung, Nguyễn văn Tiếp và Đại Úy Nguyễn Văn Dẫn cùng chuyện trò với các anh em khác, Lệnh xâm nhập đã được ban hành: sáng mai lúc 9 giờ 30, Phi Đoàn 229 trực thăng sẽ bốc toán vào vùng.
Tôi đứng trước phòng họp của Bộ Chỉ Huy Tiền Phương cùng vị Chỉ Huy Trưởng Đoàn 1 và đưa mắt tiển theo các chiếc trực thăng mang đi những bạn mình vào vùng nguy hiểm, trong thâm tâm chúng tôi điều biết lần nầy may ít rủi nhiều, có cái gì rất khác những trận Quảng Trị, Hạ Lào, hay trận Lai Khê An Lộc mà tôi đã từng tham dự. Nhưng tôi không tài nào lý giải được. Nhìn cho khuất bóng những con tàu ở cuối chân mây, tôi thầm cầu nguyện Mẹ Quán Thế Âm, Mẹ Maria, xin độ cho những Kinh Kha ra đi hãy được trở về bình an!
Đến trưa, các Sĩ Quan Tiền Không Sát đã về, tin từ những toán xâm nhập báo cho biết vào vùng an toàn. tôi vào Phòng Truyền Tin để theo dõi thêm một lúc nữa, tình trạng các toán vẫn ổn. Có lẽ bọn địch chủ quan vì được tuyên truyền bên ta đã bỏ ngỏ Phan Rang, hoặc đang say men chiến thắng vì đã may mắn chiếm được Nha Trang không tốn một viên đạn, nên không chú tâm đến mối đe dọa đang rình rập: Biệt Kích Lôi Hổ đang săn lùng quân cướp chúng mầy. ...
Và những gì đến đã đến, Toán Hải Vân của Trung Úy Trần Công Minh đả tóm gọn được 2 cán binh thuộc công trường 968 đang gởi về làm quà ra mắt cho Trung Tướng Nghi, tiếp đến Toán Hải Yến cũng tóm được 1 tên cán binh quan trọng thuộc F.10 của sư đoàn 3 sao vàng. Toán của Đại Úy Dẫn và Trung Úy Tiếp cũng cho biết tọa độ đóng quân của 2 trung đoàn cs Bắc Việt thuộc sđ 325 chủ lực.
Bộ Tư Lệnh Tiền Phương bây giờ như có con mắt thần từ xa, Tướng Nghi báo về Sài Gòn xin cho ra tăng viện Lữ Đoàn 2 Dù và điều động 2 Trung Đoàn Bộ Binh 4 và 5 từ Bình Thuận ra. Còn sau đó là những gì thì tôi không được biết nhưng trưa ngày 9-4-75, thì tôi và Đại Úy Lê Đí cùng Long râu, Thắng Huế, lên một chiếc trực thăng, bên kia Đại Úy Thuần và các anh em khác như Ngyễn văn Ấn, Lê Hưng lên một chiếc khác bay ra hướng Du Long, phiá Tây Nam của Ba Ngòi và đáp xuống.
Nơi đây là một khu rừng thấp nằm trên triền một ngọn đồi, những cán binh Bắc Việt nằm ngồi ngổn ngang, có anh mắt đã lồi tròng trông rất khủng khiếp, có anh máu ra từ mũi, miệng, 2 tai, có người lưỡi thè ra gần một gang tay, người thì 2 tay cấu vào ngực, tôi thấy một người mặt còn rất trẻ, 2 tay nắm lấy khẩu CKC, tôi cúi xuống cầm khẩu súng nhưng không tài nào giựt ra được vì 2 tay anh ta nắm rất chặt.
Lê Đí báo về Bộ Chỉ Huy Hành Quân và liên lạc với Thuần đang ở mục tiêu khác thì tình hình cũng như bên nầy. Chúng tôi cố lượm vài khẫu súng K.54 và thu gom ít tài liệu từ những cái cạp-dề rồi vội vàng lên trực thăng để về báo cáo lại tình hình. Sau đó, Tướng Nghi và Tướng Sang gọi Trung Tá Tống Hồ Huấn lên để nói những lời khen thưởng anh em Lôi Hổ Nha Kỹ Thuật. Chính Trung Tá Huấn cũng không biết điều gì đã xảy ra.
Sau nầy ngồi bàn tán mới suy đoán được là nhờ sự phát hiện của Toán xâm nhập, Bộ Chỉ Huy Tiền Phương đã xin lệnh từ Sài Gòn và kết quả là 2 trái bom CBU đã được Không Lực VNCH qua sự chấp thuận của một người Mỹ mặc thường phục là sỹ quan đại diện của Tòa Đại Sứ Mỹ tại Vùng 2 hình như tên ông ta là Lewis (nói rất rành tiếng Việt đúng giọng cả 3 Miền) xin cấp trên của họ chấp thuận, nhằm mục đích ngăn chận sức tiến quân của bọn cs BV xâm lược, nhờ đó mà mặt trận Phan Rang mới cầm cự được thêm gần 1 tuần lễ và bọn cs BV mới có thể tạm thời rút quân lui về ẩn trốn tại khu vực Vườn Dừa và Ba Ngòi để chờ lệnh.
Cũng chính nhờ sức phòng thủ của tất cả các quân binh chủng bạn như các đơn vị Địa Phương Quân, Nghĩa Quân, các chiến sĩ bộ chiến thuộc Sư Đoàn 2 BB VNCH, và nhất là sức chiến đấu ngoan cường của 1 Tiểu Đoàn thuộc Lữ Đoàn 3 Dù và Lữ Đoàn 2 Dù của Đại Tá Nguyễn Thu Lương mà Phan Rang đã được giữ vững suốt trong 2 tuần lễ, kể từ khi mất Nha Trang, nhờ đó mà Sàigòn có thêm cơ hội tổ chức chiến đấu để người Mỹ kịp đưa người di tản trước khi mất Miền Nam Việt Nam.
Rốt cuộc, Phan Rang mà chúng tôi nhận lệnh hành quân từ SG; không phải là bàn đạp để tái chiếm Nha Trang thân yêu, cái thành phố biển hiền hòa trong lòng người dân Việt, mà ngược lại, đây chỉ là thâm ý của giới chính trị Hoa Kỳ, biến Phan Rang thành một chốt chặn tạm thời để họ thu xếp cho cuộc di tản Sàigòn, và tất cả chiến binh tại mặt trận Phan Rang từ người lính cho đến cấp chỉ huy chung quy cũng chỉ là con chốt thí !
Tuy suy nghĩ như vậy, nhưng đã là chiến binh, chúng tôi, tất cả người lính của Miền Nam VN, trong mọi hoàn cảnh, đều luôn chấp hành triệt để quân lệnh trong nghiệt ngã gian nguy, nhằm mục đích chiến đấu bảo vệ Tổ Quốc và an dân.
Sau chiến tranh, chúng tôi mỗi người một nơi, kẻ lưu lạc xứ người, kẻ bị đoạ đày trong trại tù khổ sai của bọn phỉ quyền cs, nhưng sau khi trở về đời sống dân thường vẫn giữ được khí tiết và sống đời trong sạch, không gian manh trộm cướp, nhũng loạn đồng bào.
Vị chỉ huy trực tiếp của chúng tôi là Trung Tá Tống Hồ Huấn sau khi ra tù, sang Tân Tây Lan theo sự bảo lãnh của người em vợ cũng đã trở thành vị Mục Sư Tin Lành, cho dù ông ta đã có vài lần xử ép tôi. Nhưng đó là quân đội, thi hành trước khiếu nại sau, phải không Trung Tá Mục Sư.
Suốt một đêm không ngủ trọn giấc, bọn cộng quân với ưu thế pháo binh do các nước quốc tế cộng sản quan thầy của chúng hỗ trợ ào ạt, còn bên phe ta QLVNCH thì kể từ năm 1972, các văn thư gởi đi từ Bộ TTM bắt phải gởi về các cấp số đạn pháo 105 ly, 106 ly không giật, cối 81 ly, gọi là đem về đổi. Nhưng đạn gởi về thì có, mà đạn đổi lại thì không,
Trời ơi, bọn xâm lược thì tha hồ bắn phá; làm mưa làm gió, còn bên ta phải rút cấp số đạn, trước xin 100 tràn, thậm chí 2,3 trăm tràng có liền, nay phải chờ quyết đinh từ Sư Đoàn, rồi năm sau chờ Quân Đoàn chấp thuận, mà lại bị giảm xuống chỉ còn 30 tràng, rồi 20, như hồi 1973 tại Trảng Lớn - Tây Ninh và năm 1974 tại Bình Long - An Lộc ...
Lý do được viết trong văn thư là các loại đạn không an toàn, yêu cầu đơn vị gởi về gấp, số phận của các loại đạn nầy đi về đâu thì tôi không biết, chỉ biết là chiến trường thiếu đạn, Xăng khan hiếm, các cơ phận quân cụ cho máy bay, xe tăng, thiết giáp, GMC,....đều không có trong bảng cấp số. Là một sĩ quan tác chiến hành quân tôi đâu biết gì hơn, nào Hiệp Định Paris , nào Liên Hiệp 4 bên ,....3 bên ...chi chì.... quá ư là rắc rối, tôi không đủ kiến thức trang bị để hiểu về chình trị. Bó tay !
Sáng hôm nay 7-4-75, tôi mượn đỡ bên Không Quân chiếc Jeep, kêu mấy ông Thuần, Đí và mấy nhân viên Toán như Hoàng Tăng (Tăng răng vàng) Trịnh Ngọc Cơ (Cơ hồi chánh) Phan Gia Thanh (Thạnh mập), T/S Nguyễn Văn Đại lên xe tìm đường ra thị xã Phan Rang tìm chút tươi mát (xin chớ hiểu chữ tươi mát nầy theo nghĩa trong nước bây giờ, ý tôi là tìm ít thức ăn như rau cải, cà mướp .....) , vì phi trường mấy lâu nay bị vây kín do áp lực của bọn du kích thổ phỉ địa phương, nên vị Chuẩn Tướng Tư Lệnh SĐ 6 /KQ ra lệnh nội bất xuất, ngoại bất nhập, còn ông Tỉnh Trưởng Phan Rang nghe đâu về SG họp, cơ số lính Điạ Phương Quân không ai điều động, nay ông mới trở về, chỉnh đốn các Tiểu Đoàn Điạ phương và an ninh Thị Xã Phan Rang được lập lại, Ông Tướng cho phép chúng tôi được ra ngoài để tìm mua thức ăn tươi.
Khi xe tôi chạy gần đến cổng số 1 thì gặp xe của Đại Úy Bé với 6 lính Nhảy Dù trang bị đầy đủ, Bé vẩy tôi lại và nói: Ê, mấy tướng Biệt Kích đi đâu vậy? Tôi nói ra ngoài phố tìm mua thức ăn tươi. Bé nói đi qua Tháp Chàm không được đâu, tụi vc đang ở trong tháp vừa dùng cối, và đạn bắn tỉa xưống đường, muốn đi thì tụi mầy với tụi tao phối hợp làm 2 mũi tấn công lên tháp, quân số của tao chia ra sợ không đủ sức yểm trợ cho nhau. Mầy tính sao ?
Tôi đang hội ý với Thuần và các anh em mình thì bị Bé chơi xỏ nói giọng khiêu khích: Mà thôi, Lôi Hổ thấy ngại thì để tụi tao xông lên làm thịt mấy thằng vixi, còn bọn mầy cứ ở đây chờ xem Lính Dù tụi tao làm...
Nghe mà phát tức, tôi nói: “Đánh lớn là sở trường tụi mầy, còn đánh gọn nhẹ là nghề của tụi tao nghe mầy, để tao lên trước cho”. Thế là chúng tôi chia nhau làm 2 tốp, vừa tiến vừa quan sát tình hình. Bé cũng dàn lính thành 2 tổ tiến lên phía Đông. Chúng tôi băng qua đường rầy xe lửa thật nhanh và nép sát theo độ dốc của ngọn đồi, Bên quân của Bé vừa tiến vừa bắn làm nghi binh trước mặt nơi con đường dẫn lên Tháp, chúng tôi lẳng lặng 2 nhóm âm thầm tiến ở mặt sau.
Khi gần đến chân ngọn tháp thì Thạnh dùng M.79 lảy liên tiếp 3 trái vào ô trống của tháp từ trên xuống dưới. Tưởng cũng phải nói Thạnh mập vốn là tay xạ thủ M.79, súng của hắn đã mài cơ bẩm, vừa bắn vừa thảy vỏ đạn 1 tay, tay kia nạp đạn là bắn liền 3 quả đạn đi mà nghe đâu như nổ cùng một lúc. Thạnh Zăngô là biệt danh của hắn.
Hướng trước có nhiều tràng đạn M16 của lính Dù, Trong tháp, bọn địch phản ứng yếu ớt, Tôi đưa điếu thuốc đang hút dở chuyền qua Trịnh Ngọc Cơ rồi tung người ném tiếp 2 trái Mini về hướng tháp, Đại cũng xả súng nhắm vào một tên rồi 2 tên đang bị áp lực của lính Dù đánh phía trước chạy nộp mạng cho chúng tôi. Hướng bên kia, Thuần và Tăng răng vàng cũng đang dùng lựu đạn thanh toán mấy tên du kích thổ phỉ, Toán của Bé vào tháp trước, hắn phất tay ra hiệu cho chúng tôi là đã thanh toán xong mục tiêu. Bây giò điếu thuốc cũng chuyền qua tay của Đại và về đến tay tôi.
Thế là xong, cái chướng ngại mà mấy anh Nghiã Quân chưa kịp ra tay đã được Nhảy Dù và Lôi Hổ phối hợp giải toả như trò đùa. Bé lấy cây cối 82 ly đưa ra nói: Ông cần cái nầy không, trong đó còn mấy khẩu B.41 nữa. Chúng tôi cười: “Lôi Hổ không cần chiến lợi phẩm, cũng không cần ai nhắc đến tên, hay công trạng gì cả, Chiến Sĩ Vô Danh mà bạn, ông cứ lấy đi. Rồi ra phố kiếm mấy con Tắc Kè Nhông làm một bưã sum họp”.
Bé tiếc rẻ từ chối vì còn phải đi dẹp mấy cái chốt nữa, “Chưa xong công việc đâu bạn, ông Tướng gọt đầu tụi tao bây giờ”! Cũng từ đó đến nay tôi không có cơ hội gặp lại bạn ấy nữa, xin chúc mọi sự bình an cho bạn ! (Đại úy Nguyễn Văn Bé, con của vị Thượng sĩ già Nhảy Dù, Cựu binh Điện Biên Phủ) Chúng tôi ra phố tìm được quán nhậu xập xệ, trước cửa treo lủng lẳng mấy con Kè Nhông.
Kêu một dĩa, hắn chém đến 500 đồng Hưng Đạo, thêm một đứa một tô cháo và uống vội vài chai 33. Xong bang ra khu chợ chồm hổm mua mấy bó hành ngò, rau cải, khoai lang và bí rợ, vì trong phi trường mấy bữa cấm cung , ông Trung Tá Không Quân cho phép chúng tôi hạ mấy con bò làm lương thực, bò ăn ngon nhưng nóng quá.
Khi đi ngang qua đám mấy người dân tụ tập chúng tôi hỏi thăm tình hình bà con, và được nghe họ kể một chuyện lạ tai: “Mấy anh biết không, mấy bữa nay không biết sâu róm ở đâu trong rừng cứ bò ra miết, từng đoàn từng đoàn như lính vậy, hết tốp nầy đến tốp khác như đi diễu binh vậy đó”. Tôi hỏi: Thưa bác vậy có biết chúng bò đi đâu không? “Thì chúng cứ nhắm hướng biển mà bò ra, rồi cùng nhào xuớng biển sóng cuốn trôi hết trơn” Thuần xen vào: “Hôm qua tôi có nghe anh lính Địa Phương Quân vào kể chuyện nầy, tôi không tin thật, nên bây giờ nhân tiện ra xem cho biết thực hư”.
Tôi nói không chừng tụi vc dùng lối tuyên truyền xám để gây hoang mang cũng nên. Chị lớn tuổi đúng kế bên bảo: “Các ông đa nghi thì thôi, tụi tôi đồng là vợ lính mình cả, không tin thì cứ ra quốc lộ thấy liền” Chúng tôi cám ơn chị rồi lên xe nhắm hướng đường chạy tiếp.
Năm phút sau thì quả thật, trên đường xác sâu róm nằm khô queo, xe của dân di tản chạy vào hướng Nam cán lên nát bấy mà chúng cũng cứ bò thản nhiên như không có chuyện gì xãy ra. Tôi muốn lần ra bờ biển xem cho biết, nhưng T/s Tiến nói thôi đừng đi, ngoài đó chưa an ninh. Chúng tôi quay vào chợ mà lòng ngổn ngang suy nghĩ vẩn vơ. câu nói sâu róm đi từng đoàn như lính nhào xuống biển...., tôi nhắc đi nhắc lại câu: “Như lính nhào xuống biển” ...
Quay lại tìm một quán cà phê, nhân tiện mua vài gói thuốc lá, thì lại nghe một câu chuyện lạ khác. Một anh lính Nghĩa Quân nói cho chúng tôi nghe là tại làng Thanh Thủy, quê hương của TT Nguyễn Văn Thiệu có Hòn Núi Dao, tự nhiên cục đá Dao trên đỉnh núi sau một cơn mưa đã lăn nhào xuống chân núi, vỡ làm 2 mảnh, mặt trong của 2 mảnh vỡ có hình ngoằn ngèo như chữ viết của người CHĂM. Ông Xã Trưởng cũng có nhờ mấy ông bô lão Chăm Pa ra tìm cách đọc, nhưng hình như không ai đọc được. Chúng tôi cũng hiếu kỳ muốn đi ra đó xem sao, nhưng trên đường xe cộ xuôi Nam quá nhiều; hơn nữa, lại còn phải đi vào phi trường, sợ ông Tướng Tư Lệnh cho đóng cổng thì bỏ mẹ.
Hồi còn nhỏ, tôi được truyền dạy ít kinh nghiệm về Phong Thủy, sau ngày vào lính nghe đâu có kỳ nhân dị sĩ là tôi vội sắm lễ vật đến yết kiến xin thọ giáo, nên tôi vận dụng những điều học được để khảo hạch, Như hồi cuối tháng 3/75, đang tuần gác doanh trại thì đêm hôm đó trên bầu trời chợt xuất hiện sao Thái Bạch (Sao Hôm và Sao Mai) di chuyển từ Đông sang Tây, nhưng lạc vào cung Hắc Đạo của vị trí Sửu - Mùi, phạm Trung cung, là Bạch Hổ nhập Trung, lại còn có tiếng khua vang len keng lập bập như đe dọa, Thiên Hổ Trướng Khưu Cơ của Đức Trần Hưng Đạo nói đó là điềm “Binh Tan Tướng Chết”, ngày mai lại nghe tin tại BTL/QĐ.3 Tướng Nguyễn Văn Hiếu bị ám sát, sau đó là cuộc rút quân cao nguyên, bây giờ lại thấy hiện tượng Sâu Róm bò ra biển, đá lăn trên Núi Dao.
Thật sự, ngọn núi Dao theo phong Thủy là ngọn Bút Kình Thiên, nghe nói mộ tổ của TT Thiệu được an táng phương Đông Nam của ngọn núi nầy, Núi ở Phương Tây Bắc thuộc cung Càn là Thiên Môn, chân mộ hướng Đông Nam là Địa Hộ, chung quanh có cồn cát trải dài làm thế Long Hổ, lấy cửa biển làm Minh Đường tụ thủy. Tôi chưa có dịp đến tham quan.
Hôm nay quả có điềm lạ xuất hiện là ứng sự không may cho quân mình, vì TT Thiệu là Nguyên Thủ Quốc Gia, nay lăng miếu bị phạm hung thì dân chúng miền Nam chắc cũng cùng chung số phận. Các bạn tôi thì vẫn tỉnh như rồi, bàn bạc về món thịt Tắc Kè Nhông của biển cát Phan Rang, hẹn nhau ngày về sẽ ghé vào xơi thêm lần nữa, nhưng đã hết cơ hội rồi bạn ơi. Lòng tôi cứ suy nghĩ miên man, về đàn sâu, về hòn núi đá ....
Ôi, Phan Rang có những điềm lạ ........
Phan Rang
(Lôi Hổ Huỳnh Ngọc CĐ 1/XK/NKT)
AUDIO BOOK
No comments:
Post a Comment