"Chấm dứt chiến tranh VN, không đơn thuần là chỉ rút quân về nhà là xong. Vì lẽ cái giá phải trả, cho loại Hòa bình đó, là ngàn năm tăm tối, cho thế hệ sinh ra tại VN về sau." President Ronald Reagan
Sunday, November 29, 2015
Tâm tình của một bạn trẻ về Tượng Đài Chiến Thắng Ban Mê Thuộc
Lời phi lộ.
Lâu lâu cháu gữi chú và anh những cái cũ cháu viết như là lời tâm sự của cháu. Cháu nghĩ nó sẽ giúp chú và anh hiểu cháu trân trọng những người lính VNCH như thế nào. Cháu cũng muốn tất cả những người lính khác biết được sự trân quý và kính trọng này. Cháu có viết vài dòng tâm sự khác và post vào ngày 10 tháng 3 năm 2015 vừa rồi, đúng 40 năm ngày những người cộng sản nã súng vào Buôn Ma Thuột. Cháu đến Buôn Ma Thuột cũng chỉ muốn biết đến thành phố này sau những gì cháu đọc về lịch sử cuộc chiến. Muốn mình tự bước đi trên mảnh đất quê hương để cảm nhận, để thấy đất nước VN đẹp và quí báu biết bao nhiêu. Để thấy được thế hệ các chú đã chiến đấu bảo vệ những mảnh đất, mạng sống của những thường dân vô tội, bảo vệ lý tưởng tự do trước thảm hoạ cộng sản.
Tuan Tran
Ngày 10 tháng 3 nam 1975, Những người lính cộng sản đã pháo kích vảo thị trấn Ban Mê Thuột, bắt đầu cho cuộc tổng tấn công mùa xuân 1975. Vào ngày 30-4-1975 Xe tăng họ tông sập cửa cổng Dinh Đôc Lập trong khi những vị tướng bại trận của miền nam tuẩn tiết. Một ngày khởi đầu cho sự trả thù của những người cộng sản dành cho quân dân miền nam, những con người bại trận đã ngã xuống. Những phận đời của bao nhiêu triệu con người đã bị đảo lộn, những trại tù, trại cải tạo bắt đầu mọc lên trên quê hương. Chính sách ngăn sông, cấm chợ, đánh tư sàn, đổi tiền… Một niềm nam trù phú, giàu có bị cướp bóc từ vật chất đến tinh thần, từ con tim đến khối óc… Nhiều trăm ngàn người dân vô tội bị đẩy đi kinh tế mới, phần còn lại chỉ biết hướng ra đại dương cho dù xác suất sống không bao nhiêu, cho dù bão táp phong ba, cướp biển sẵn sàng nhận chìm những con tàu mong manh, những mạng sống mong manh của những trẻ em, phụ nữ, người già, thanh niên… bất cứ lúc nào.
Bên kia bờ đại dương, ngày 9 tháng 4 năm 1865, Những người thắng trận trong cuộc nội chiến đã không bắt những vị tướng và binh lính cũ của miền nam nước Mỹ vào tù hoặc vào những trại cưỡng bức lao động. Các quân nhân của miền nam đơn giản bỏ súng đầu hàng và trở về với gia đình. Chiến tranh kết thúc, không có hận thù, không cướp bóc của cải, không hành hạ nhau, không tập trung cải tạo… Những vị tướng chết trận của miền nam nước Mỹ được xem là anh hùng của đất nước và được tạc tượng lưu danh. Những người thắng trận của đất nước này quả thật rộng lượng và bao dung. Đó là cách những con người chiến thắng vẫn luôn tôn trọng những kẻ chiến bại. Chỉ có những con người cao thượng mới làm được điều này. Điều mà họ đã biết, đã hiểu, và đã làm được trước ngày miền nam Vietnam rơi vào tay những người cộng sản hơn 40 năm trước.
Đây là “tượng đài chiến thắng” của những người thắng trận được dựng ở trung tâm thành phố Ban Mê Thuột. Tôi đã ngồi rất lâu nhìn nó với một niềm đau như đang trào dâng lên khoé mắt. Tôi nghẹn ngào chụp lại mấy tấm để mỗi khi ngắm nó tôi mong dân tộc này không còn hận thù, không còn chia cách dù đó là những nỗi lòng của mỗi cá nhân hoặc của cả dân tộc. Nơi đây là nơi khởi đầu của sự kết thúc của chế độ tự do miền nam còn quá non trẻ khi mới khoảng 20 tuổi đời. Với những người lính, tôi chỉ biết nói rằng tôi mang ơn các anh. Tôi mang ơn thế hệ của các anh. Lich sử rồi sẽ ca ngợi và tung hô các anh, và tôi cũng thế, vẫn luôn tôn thờ các anh trong trái tim tôi đến cuối đời. Nếu một ngày tôi có con cái, tôi cũng sẽ dạy chúng yêu thương nhau, tử tế với nhau, bao dung va rộng lượng với nhau để không phụ lòng những hy sinh lớn lao mà các anh đã dành cho tổ quốc và dân tộc này. Và rồi chúng nó sẽ tự mình tung hô các anh. Tôi tin chắc là thế.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment